Châu Xuyên ngồi ghế sofa, thấy về dậy ôm tôi.
"Sao Sao, về muộn thế?"
"Anh gọi cho đồng nghiệp em, họ biết đi đâu."
"Có chuyện vậy? Sao mặt tái thế?"
Tôi nép lòng anh, gần vô thức thốt lên:
"Châu Xuyên, ta..."
"Hãy chuyển đến thành phố khác sống đi."
Anh người, đỡ vai nhìn chằm chằm:
"Chuyện xảy vậy?"
Tôi lảo đảo nhìn anh. Châu Xuyên đối xử với rất tốt, luôn chiều chuộng mọi biết từ thời đại yêu nhau rồi đến ước, mọi thứ thuận tự nhiên nước chảy. chỉ muốn sống bình lặng, tại tái ngộ Lý Dương? Chỉ cần biết đang ở cách quá trăm dặm, thấy ngột thở đến đi/ên.
"Sao Sao, được Nếu muốn nói, ép."
"Anh sẽ đi chuẩn hành lý ngay, nhưng phải báo với bố mẹ đã."
"Cả lễ ta lẽ phải hoãn..."
Tôi đột ngột cổ anh:
"Thôi bỏ đi."
"Coi chưa nói gì..."
Tôi thành con người này tự bao giờ? đang sợ hãi điều gì? Dù Lý Dương là á/c q/uỷ tày trời thì sao? đâu còn là cô bé non nớt năm xưa đe dọa. Nếu thực sự u/y hi*p, lẽ dùng vũ khí pháp luật... tự vệ?
10
Hơn mười sau đó.
Lý Dường biến mất thế giới tôi. Cuộc sống dường bình yên. Điều duy nhất khiến hân hoan là lễ với Châu Xuyên sắp tới.
Hôm đó, đi nhận trang phục đón khách. thử mấy bộ, bỗng đi điện thoại công việc. mình phòng đồ, vật lộn với dây khóa sau lưng bộ váy hở lưng.
Nghe tiếng bước chân, ngỡ Châu Xuyên quay "Giúp cài dây với".
Tiếng cười khẽ lên. Ngón lạnh toát chạm gáy. hỏi: "Bộ này thế nào? Đẹp không?"
Giây lát, giọng trầm ấm bên tai: lắm."
Tôi gi/ật mình lùi mắt phải Châu Xuyên, mà là... Lý Dương.
11
"Xin lỗi."
"Anh tránh xa vị thê được không?"
Châu Xuyên nhanh chóng lao che chắn sau lưng tôi. Lý Dương vẫn lặng lẽ nhìn bằng ánh mắt khiến gà nổi lên. Nhưng chỉ khẽ mỉm cười rồi bỏ đi.
...
Đến hôn, mí mắt phải gi/ật liên hồi. Mọi thứ suôn cho đến khi mời nâng ly nhóm người mặc đen đột nhập phá phách. Tiếng dội. Tấm biển "Hỷ kết lương nát. Châu Xuyên hai người áp sát đ/è đất.
Tôi lao tới. Đôi giày hiện ra. Lý Dương đó, nói từng lời lạnh lùng:
"Lâm Hân, hôm hôn."
"Để tặng quà lớn."
Hắn dẫm vị phu "Cánh chạm em? Cứ đụng nào, ta dập ấy. Hay... đụng cả?"
"LÝ DƯƠNG!!!" lên.
Hắn quay lại, thong thả bước tới. Bóng dáng khiến thoáng sống những năm cấp góc tường bẩn thỉu. Hắn điện thoại lên, nhấn số rồi áp tai tôi:
"Muốn báo sát?"
"Nhanh lên."
"Báo đi?"
12
Tôi đầu óc Lý Trong viện, bác sĩ bước ra. May mắn là Châu Xuyên chỉ bó bột. Thấy tôi, dùng lành xoay người tra:
"Hắn làm không?"
Tôi lắc đầu. Làm kể hết được? Lý Dương những giam giữ mà còn được đối Khi làm lời khai, gõ cửa sắt, đeo c/òng nhìn bằng ánh mắt thú săn mồi:
"Lâm Hân."
"Anh sẽ buông tha đâu."
...
Tôi giải thích với Châu Xuyên. Anh ngồi xổm trước mặt, xoa đầu tôi:
"Xin lỗi."
"Lần này vệ được em."
Một đủ khiến bao hờn vỡ òa. ôm cổ khóc nức nở giữa hành viện:
"Châu Xuyên, gặp Lý Dương rồi."
"Anh đại diện cho cái đâu."
"Hắn là q/uỷ dữ."
"Lại muốn kéo địa ngục nữa rồi."