“Này… qua say quá, lòng xin lỗi nhé.”
Diễn Thâm nhướng mày, ánh lấp nụ cười.
“Anh biết rồi.”
Tôi tưởng lại gi/ận dỗi, mày ảm đạm.
Không ngờ lần này lại nhẹ nhàng bỏ qua, lượng thứ tôi.
Tôi hơi nhiên, nhưng đang giục tôi, đành tạm biệt rời đi.
Diễn Thâm lại.
“Cố Tô, em n/ợ một cầu chứ?”
Tôi gật đầu ngơ ngác.
“Sau khi nhà phải mỗi ngày, trả ngay lập tức.”
Tôi chớp mắt, chẳng phải là cầu trước đưa sao?
Nhưng mừng khôn xiết, là thể chính đáng lạc với Thâm.
Nén ch/ặt nụ cười, điềm tĩnh gật đầu rồi quay xuống lầu.
...
Trên đường về, miệng giương lên như cần câu.
Cố liếc lần, m/ắng: dụng!”
Hừ, lúc đương dụng hơn nữa!
Trong tiểu thuyết, sau khi bày tỏ tình cảm, nam nữ chính công khai thể tình cảm, khiến bạn bè ngập trong lương.
Ngay cả đ/ộc giả như ngượng chín mặt.
...
Về nhận rõ sự niềm nở đình họ Cố, đặc biệt là năm trai.
Trước kia họ ngày chia rẽ mong rời khỏi gia.
Nhưng họ đều vụng chào tôi, như lũ trẻ nghịch ngợm nhận lỗi lầm.
Họ biết về, m/ua rất quà đống trong phòng.
Tôi bất đắc nói tưởng đ/au lòng bỏ nhà đi.
Tôi thán phục trí tưởng tượng họ, nhưng lòng nói, giác này tệ.
Ít nhất thuộc này hơn.
18.
Sau khi chào buổi sáng Thâm, lên tìm đủ trò trêu chọc anh.
“Lớn lên, là màn hình điện thoại, em ở ngoài này, chồng trong ấy.”
“...”
“(Chống vào tường) buổi sáng đàn ông biết hứng thú...(sơn chưa khô)(vội vã rút lui)”
“...”
“Bài hát thể lạc điệu, nhưng bỏ chạy.”
“...”
“Em nhút nhát lắm, trai đẹp chẳng dám hôn.”
“Em muốn hôn ai?”
“Anh.”
“Đừng mơ.”
...
Mỗi lần tin, như đều trả ngay, trừ khi đang họp.
Tôi hỏi sao trả nhanh thế, bảo trong danh bạ tôi, chuông vang là biết ngay.
Tôi ôm lăn lộn trên giường, tên tinh này đang câu tình tôi!
Cố đột gõ cửa, rơi xuống giường.
Mở khuôn hoàn hảo lên vẻ tả.
Trong tiểu thuyết, luôn lạnh lùng, ngờ lại khiến biểu sinh thế.
Hê là bản lĩnh Tô này!
Cố ngồi trên đãng xoay khối rubik tôi, chậm rãi nói:
“Hôm nay cần bàn hợp tác với Thâm, em muốn đi không?”
Tôi bật dậy như cá khí, điềm tĩnh cười: “À, mọi không?”
“Đi không?”
“Đi!”
...
Cùng hội quán trọng.
Bước vào phòng VIP đã đôi chân bắt chéo chiếc gậy đặc Thâm.
Từ lên, chạm phải ánh ánh đèn mờ ảo đôi xanh thăm thẳm.
Tim thịch, dồn nén lâu trỗi cay xè.
Trong phòng lạ, họ Thâm bằng ánh mò, lộ rõ vẻ hiếu kỳ.
Cố đứng trước tôi, quắc cảnh cáo khiến họ im bặt.
Chị thì thầm: “Mở em phòng đợi xong việc tìm.”
Tôi gật liếc Thâm đang dán vào tôi.
Đi theo nhân viên thì hắn đột dừng lại.
Linh tính bảo điều chẳng lành, giây sau đã bịt miệng, sầm.
Tỉnh dậy trói trong nhà xưởng bỏ hoang, xung quanh một bóng người.
Trong tiểu thuyết bắt là bạn ngờ thành tôi.
Thủ phạm là băng từng khiêu khích trừng trị, chúng mai phục khắp nơi, chờ n/ổ sú/ng.
Chiếc đồng hồ tặng còn, là thể định vị tôi.
Tôi lo lắm, vì sự mạnh niềm hạn.
Một lát sau, quả đến, cùng... Thâm!
Hai phe vào hỗn chớp đã bên tôi.
Vừa cởi trói khẽ nói: lên tiếng, theo chị.”
Tôi theo chạy, bay vèo vèo nhưng đều né tránh điêu luyện.
Tim trước tiếng sợ viên đó trúng người.
Đột nhiên, tiếng hét: “Coi chừng!”
Tôi quay ổ sú/ng thò bụi cây, chĩa thẳng phía Lê.
Nhìn hắn bóp cò, đầu trống rỗng, lao Lê.
Sau tiếng mọi thứ như quay chậm.
Chim trời, ôm đỏ mắt, Thâm lao tới...
Tai ù nhận m/áu ấm chảy thể.
Sinh mệnh dần tắt, tầm mờ đi.
Cố gắng giơ muốn chạm vào gương Thâm, nắm ch/ặt r/un r/ẩy.
Lần đầu hoảng thế.
Đầu ngón chạm lỏng ấm - khóc.
Muốn đ/au đớn cùng.
Gắng hết sức thều thào: “Đừng... khóc...”
Nhắm mắt, giọt lệ rơi, được họ đã là may mắn lắm rồi.