Ban sơ ta vẫn chẳng tin, mãi đến một hôm phụ thân dẫn ta đến phủ quận chủ, đem hết bổng lộc tháng ấy nộp cho Gia Hòa quận chủ.
Gia Hòa quận chủ phê một nét vào sổ sách, liền quẳng mớ bạc cho cô gái đang lụi hụi bên bàn toán.
"A Nam, tiền tiêu vặt tháng này của con."
Cô gái ngẩng đầu khỏi sổ sách, khuôn mặt bầu bĩnh hồng hào, rõ là tiểu thư khuê các được nuông chiều. So với ta - con trai đại tướng quân thiếu ăn thiếu mặc - sung sướng hơn gấp bội.
Từ đó ta mới tin, những thứ trên người nàng ấy đều dùng tiền nhà ta m/ua.
Bực mình, ta hỏi phụ thân:
"Cha, sao bổng lộc của cha lại đem nuôi đàn bà không đứng đắn?"
Phụ thân đ/á ta một cái lăn quay:
"Nghịch tử! Mẹ con dạy con nói năng bất kính thế này ư? Còn dám gọi nàng ấy là dã phụ, ta bẻ g/ãy chân con!"
Thế nên đến giờ ta vẫn không dám hỏi vì sao phụ thân nộp hết bổng lộc cho quận chủ. Nhưng ta biết, tiền của Gia Hòa phủ có một phần từ nhà ta.
Phải giữ của nhà, ta quyết lấy lại số bạc ấy. Cách hay nhất là cưới con gái quận chủ làm vợ.
Gia Hòa quận chủ có hai con gái: trưởng nữ A Nhược bốn tuổi, thứ nữ A Nam ba tuổi. A Nhược đã đính hôn với Cố Chiêu Dương - cháu nội thứ tử Vinh Quốc công Cố gia, cũng là kẻ tử th/ù của ta. Vậy mục tiêu chỉ còn lại A Nam.
Nhưng A Nam đúng là đồ ngốc, suốt ngày chỉ biết bàn tính sổ sách. Ta đến thăm, nàng chẳng thèm ngẩng mặt. Hừm, đợi sau này thành vợ ta, ta cũng sẽ hờ hững như thế!
Hỏi phụ thân cách làm con gái vui, sao tặng bảo vật gì nàng cũng thờ ơ. Phụ thân lần đầu nở nụ cười:
"Con để mắt đến A Nam rồi à? A Nam giống hệt mẹ nàng thuở thiếu thời. Nếu hai đứa thành đôi cũng là duyên trời..."
Nên thưa phụ thân, xin chỉ cách lấy lòng nàng trước được không?
Phụ thân ho khan:
"Mẹ nàng là thủ phú, cha nàng là hoàng đế. Từ nhỏ nàng đã quen châu báu, cao lương. Con dâng vật quý mấy cũng vô ích. Huống chi nàng mới lên ba. Nếu quyết tâm theo đuổi, phải dùng cả đời để thủ hộ, không được ba lòng, không được tham lam."
"Con hiểu chưa?"
Ta gật đầu. Nửa tỉnh nửa mê. Đại khái là phải bên cạnh, như con chó vàng nhà ta vậy.
Từ đó, ngày ngày ta cầm binh khí đến phủ quận chủ. A Nam ngồi hiên tính toán, ta múa đ/ao giữa sân. Lâu dần, ánh mắt quận chủ dịu dàng hẳn. A Nam thỉnh thoảng gọi ta vào hiên ăn trân châu đường đ/á.
Giữa mùa hè oi ả, tay nâng bát ngọc đầy băng, ta nghĩ: Giàu có thật tuyệt! Nhất định phải cưới được A Nam.
Lau vết mực trên má nàng xong, ta mới ăn trân châu. Quận chủ xoa đầu ta: "Đúng là đứa trẻ ngoan. Mong cháu đừng giống cha."
Ta đâu có ng/u như phụ thân! Phụ thân chỉ biết đem tiền cho người. Ta phải giống mẫu thân, biết tích cóp.
Khi A Nam lên bảy, ta đã thân thiết với nàng. Ngoài ta, chẳng công tử nào thân cận được nàng. Hễ nàng nói chuyện với ai, ta liền gi/ận dỗi. Phải đợi nàng dỗ dành, m/ua ki/ếm mới nhất, thề chỉ chơi với mình ta, ta mới tha.
Cố Chiêu Dương mỗi lần đến tìm A Nhược đều giễu cợt: "Tống Tư Nguyên, ngươi tưởng A Nam là chim trong lồng sao? Mưu mẹo tiểu nhân thế này, quận chủ biết được sẽ trừng ph/ạt đấy!"
A Nhược cười hiền hòa: "Sao nào? Thiếp thấy Tư Nguyên rất tốt. Lang quân cũng nên học cách quan tâm thiếp như thế."
Cố Chiêu Dương hùng hổ: "Ta tự tin vào tình cảm đôi ta! A Nam khác ngươi, sau này phải kế nghiệp thủ phú. Lẽ nào bắt nàng ở lầu son gác tía, chẳng tiếp xúc nam tử? Hành vi của Tống tiểu tử này rõ ràng sợ nàng gặp người tài hơn, đâu phải quân tử!"
Ta tức đi/ên, đ/á/nh cho hắn một trận. Cố Chiêu Dương nằm liệt ba ngày. Ta chỉ bầm mặt chút đỉnh.
A Nam xót xa bôi th/uốc. Ta ngạo nghễ: "A Nam, ta biết nàng muốn làm thủ phú. Nhưng phải nhớ đặt ta lên trên hết. Ta vì nàng có thể đ/á/nh nhau, nàng vì ta cũng phải biết hy sinh. Rõ chưa?"
Nàng ngập ngừng: "Nhưng thiếp phải đi khắp thiên hạ buôn b/án. Lẽ nào không được nói chuyện nam tử khác?"
Ta giậm chân: "Sao không bỏ nghề đi? Gia Hòa phủ đã giàu sụ, tiền bạc đủ xài mấy đời. Buôn b/án quan trọng thế sao? Hay nói chuyện với đàn ông khác còn hơn ở bên ta?"
"Ta đối đãi nàng hết lòng, lớn lên bên nhau từ bé. Nỡ lòng nào xa cách dài lâu? Nhìn phụ mẫu nàng mà xem, mỗi lần gặp mặt khó khăn, nỗi tương tư khổ sở thế nào?"