Khi đạp cửa xông vào, một thiếu niên trạc tuổi ta đang bóc hạt sen mời nàng ăn. Má hồng lên, nàng nhận lấy hạt sen nhai từng chút một. Thấy ta tới, nàng khẽ mỉm cười: "Tống thiếu tướng quân, thật là gặp dịp tốt."
Tống thiếu tướng quân? Trước kia nàng vẫn gọi ta là Tư Nguyên ca ca cơ mà!
"Nàng theo ta ra ngoài!"
Mặt đen như cột nhà ch/áy, ta giơ tay kéo nàng, nhưng nàng phẩy tay gạt phắt. Trước đây nàng đâu có thế, nhất định là tên tiểu vương gia khốn kiếp này đã xúi giục nàng!
"Mục Gia Nam! Nàng quên lời ta dặn rồi sao!"
"Thiếp không quên." Nàng cười xa cách: "Vẫn tưởng những lời ngăn thiếp giao tiếp với nam tử khác, cấm tiệt việc lộ diện, từ bỏ thương nghiệp, dập tắt ước mơ lữ hành ngũ hồ của người... đều là thương yêu thiếp. Nhưng sau này, được mẫu thân kể cho nghe chuyện cổ - chuyện hoàng đế vì muốn người yêu được tự do thực hiện chí nguyện, đã âm thầm chống đỡ bao nghịch cảnh, kiên trì chờ đợi trong đ/au khổ. Thiếp mới hiểu, tình yêu chân chính nào phải xiềng xích, mà là buông tay, là dành cho tự do."
"Tống thiếu tướng quân, ngài không thể cho thiếp tự do. Thiếp không muốn bị giam cầm bên ngài, ngài cũng chẳng nên làm thế."
A Nam hiếm khi tỏ ra tự tin trước mặt ta như thế, từng câu nói đều thấm đẫm nụ cười ôn nhu. Tựa đóa mẫu đơn kiêu hãnh khoe sắc, rực rỡ đến chói lóa.
Nói đoạn, nàng cùng tiểu vương gia cáo từ. Bỏ mặc ta đứng ch/ôn chân giữa muôn ánh mắt dò xét.
Ta không cam lòng! Rõ ràng ta mới là kẻ bầu bạn cùng nàng lâu nhất, cớ sao lại bị tên tiểu vương gia nửa đường chặn ngang!
Nửa đêm, ta chặn xe ngựa của tiểu vương gia. Mũi ki/ếm kề cổ hắn: "Cút khỏi kinh thành! Tránh xa A Nam!"
Tiểu vương gia kh/inh khỉnh cười: "Quả như Chiêu Dương nói, ngươi đúng là tiểu nhân đích thực. Tống lão tướng quân hẳn không dạy con như thế, hay là... bị mẫu thân ngươi giáo huấn nên vậy?"
"Im miệng! Không được nhắc tới mẫu thân ta! Ta cũng chẳng phải tiểu nhân!"
"Vậy nếu không phải, sao không dám chính diện đấu với ta? Hoặc thẳng thừng đến phủ quận chủ cầu hôn?"
Ta nghẹn lời. Bởi vì... bởi vì...
"Bởi ngươi không dám! Ngươi biết rõ dù đến trước cũng chẳng giữ được trái tim nàng bằng chân tình. Ngươi tự biết mình không xứng, nên mới hèn nhát!"
"Xạo sự! Ta có sợ gì! Ngay mai ta sẽ đi cầu hôn!"
"Cứ việc đi. Ta đợi."
Vừa rạng đông, ta vội vã tới phủ quận chủ, nào ngờ gia nhân báo tin A Nam đã theo tiểu vương gia lên đường. Hai người chu du thiên hạ, thưởng ngoạn non sông gấm vóc.
A Nam - người bạn thuở ấu thơ - đã bỏ ta lại...
(Chương này kết thúc)