Tôi chỉ biết ngượng ngùng chuyển chủ đề.
“Hôm nay… thời tiết đẹp nhỉ, lá rụng nhiều quá.”
Cậu học đệ liếc nhìn tôi đầy ẩn ý, rồi gật gù nhìn đống lá rơi.
“Ừ… lá vàng ươm.”
Tôi đột nhiên cảm thấy bị châm chọc.
Trên đường đi, đang lúc tôi ủ rũ tìm cách lấy lại thế thượng phong thì Cố Trì chợt dừng bước. Đôi mắt trong veo pha chút kiêu ngạo của cậu chăm chú nhìn tôi:
“Học tỷ, biết tại sao hôm nay em mặc bộ này không?”
Ánh mắt tôi lướt từ gương mặt cậu xuống bộ đồng phục, rồi nhìn lại trang phục của mình. Một suy đoán táo bạo lóe lên khi Cố Trì lười nhạt cất giọng:
“Em muốn mặc đồ đôi với chị.”
Không biết có phải ảo giác không, tai cậu dường như ửng đỏ. Nén cảm xúc hỗn lo/ạn, tôi cười gượng cho qua.
Đến nơi tôi mới vỡ lẽ – chỗ bí mật mà Cố Trì giấu kín hóa ra là công viên giải trí.
Đúng danh xưng “mỹ nam đỉnh cấp Q đại”, Cố Trì thu hút đủ loại ánh nhìn từ các cô gái. Ngay cổng vào, chúng tôi còn gặp một chàng trai phong cách LGBT dạn dĩ xin WeChat.
“Trai đẹp, cho em xin WeChat nhé?”
Đang định hí hửng hóng chuyện thì tay tôi bị Cố Trì nắm lôi lại. Bàn tay ấm áp của cậu khoác lên vai tôi:
“Xin lỗi, anh có bạn gái rồi.”
Trái tim tôi lại lo/ạn nhịp. Cố Trì cúi sát tai tôi, giọng nguy hiểm:
“Học tỷ thấy em bị người khác xin WeChat vui lắm hả?”
Nhận ra bầu không khí ngột ngạt, tôi lập tức bật chế độ ca ngợi:
“Chị buồn lắm, chỉ là giả vờ mạnh mẽ thôi! Nhan sắc của em đáng lẽ phải giấu kỹ để mình chị thưởng thức.”
Để tăng độ tin cậy, tôi gật đầu quyết liệt:
“Thật đấy! Nói dối làm chó con!”
Cố Trì nhướng mày tỏ vẻ không tin, rồi chớp lấy tay tôi kéo vào nhà m/a.
Trước cửa, cậu cười tủm tỉm:
“Đừng sợ, học tỷ cứ ôm ch/ặt em.”
Tôi giả vờ yếu đuối gật đầu. Nhưng vừa vào trong, tôi liền bật chế độ “xã hội đen”:
“Bác này makeup giả quá! Lần sau làm kỹ hơn nhé.”
“Chị làm q/uỷ lương tháng bao nhiêu?”
Cố Trì đứng ngẩn người, xoa đầu tôi bật cười:
“Học tỷ đúng là… bá đạo.”
Đang hồ hởi thì cậu chợt dừng lại. Ánh xanh m/a quái tô điểm cho gương mặt điêu khắc của cậu thêm phần yêu kiều. Đôi mắt long lanh đầy vẻ cầu c/ứu:
“Nhưng em sợ lắm. Học tỷ… nắm tay em dắt ra ngoài nhé?”
Dù biết cậu đang giả bộ nhưng tôi vẫn gật đầu như máy. Ch*t đi được, trai tơ kiểu này quá đỉnh!
Bàn tay ấm áp của Cố Trì nắm ch/ặt tay tôi. Tôi chợt nhớ hôm mưa cậu cầm ô, bàn tay thon dài trắng nõn khiến tôi từng thèm được chạm vào.
Đang mơ màng thì một con m/a đột ngột hiện ra. Tôi hét thất thanh. Cố Trì nhanh như c/ắt tắt công tắc điều khiển, thản nhiên như chưa có chuyện gì.
“Em không nói sợ m/a sao? Sao còn bình tĩnh hơn cả chị?”
Cố Trì không chút ngượng:
“Em sợ chứ. Nhưng khi học tỷ sợ thì em không được phép sợ nữa.”
Lòng ấm áp nhưng tôi vẫn cố chối:
“Nãy… nãy là trượt tay thôi!”
Cố Trì nhoẻn miệng cười, siết ch/ặt tay tôi hơn.
Ra khỏi nhà m/a, tôi vẫn phân vân không biết có bị cậu lừa không. Cố Trì bỗng chỉ ghế đ/á:
“Học tỷ ngồi đợi em chút.”
Dáng người thanh tú của cậu lao vào khu ẩm thực nổi bật giữa dòng người. Lát sau, cậu quay lại dưới nền trời thu trong vắt, chân giẫm trên thảm lá vàng như tranh vẽ. Tôi vội với lấy máy ảnh lưu giữ khoảnh khắc này.
“Tặng học tỷ cái này.”
Cố Trì đưa ra chiếc vòng độ đầu hình thú của công viên. Tôi ngước nhìn cậu đứng sừng sững, cổ họng với nhịp nuốt nước bọt lên xuống đầy mê hoặc.