Anh ấy không thể vui vẻ được nữa, vì đột nhiên bị ném cho một đứa trẻ, cảm giác như bị mắc bẫy.
"Đứa bé đâu rồi?"
"Ninh Ninh dỗ nó lên lầu rồi."
"Không sao, hành động này của hắn là bỏ rơi trẻ em, tôi sẽ tìm được hắn..."
Tôi ngắt lời: "Anh à, em còn tìm thấy cái này."
Anh nhíu mày: "Lại hack máy tính người ta nữa rồi..."
Rồi anh im bặt.
Thứ tôi cho anh xem là hồ sơ bệ/nh án của Vương Kiến Nghĩa - chứng trầm cảm của anh ta nghiêm trọng đến mức không tưởng, từng hai lần nhập viện cấp c/ứu vì t/ự t*. Điều đáng chú ý là cả hai lần đều xảy ra sau khi anh ta trưởng thành.
Nguyên nhân t/ự t*...
Tôi nói: "Có lẽ là do cái này."
Những tài liệu tôi tích trữ trước đây về Văn Vũ thôn - nơi được coi là ổ buôn người khổng lồ. Lý Tú Trân từng vào tù vì tội buôn b/án trẻ em. Khi đó Vương Kiến Nghĩa mới 13 tuổi. Chính việc Lý Tú Trân vào tù đã cho anh ta cơ hội thoát khỏi địa ngục, được họ hàng đón đi, có khoảng thời gian sống yên ổn.
Anh trai không hiểu mối liên hệ với việc t/ự t*: "Bi kịch gia đình nguyên sinh?"
"Không chỉ vậy."
Tài liệu cho thấy khi chưa thành niên, Vương Kiến Nghĩa đã nhiều lần báo cảnh sát về các vụ gi*t người trong làng. Nhưng do địa phương lạc hậu, dân phong hung hãn, lại thiếu bằng chứng... tất cả đều không có kết quả.
"Văn Vũ thôn rất có thể vẫn duy trì tục lệ h/iến t/ế người."
Đồng tử anh trai tôi co rúm lại.
38
Nền văn minh của chúng ta không phải luôn nhân ái. Nhìn vào tư liệu khảo cổ sẽ thấy, hơn 3000 năm trước thời đồ đồng, tục "tế người" từng cực thịnh. Người xưa coi "nhân sinh" là vật tế lễ cao cấp nhất, dâng lên thần linh để cầu được như ý. Phổ biến đến mức thấm sâu vào mọi mặt đời sống. Ví dụ như xây nhà phải ch/ôn "nhân sinh" dưới móng để cầu nhà vững chãi. Các nghi lễ cầu phúc, tuẫn táng càng không cần nói. Quá trình h/iến t/ế vô cùng tàn khốc, thường x/é x/á/c nạn nhân, một số bộ phận còn được nấu chín hoặc ăn sống.
Đáng chú ý là đến triều Chu, hủ tục này mới bị xóa bỏ. Vì sợ tái diễn, thậm chí còn xóa sổ mảng lịch sử này. Có thể nói, ngay cả Lý Tú Trân ít học hay phần đông giới trẻ hiện nay đều không biết về quá khứ đen tối đó.
Nhìn vào hành vi của bà ta: giữ lại phần thân, hầm tay chân chia cho người khác ăn. Dù không giống 100% nhưng cơ bản phục hiện tục tế người xưa. Không thể là tự nghiên c/ứu tài liệu khảo cổ, chỉ có thể do môi trường sống hình thành.
39
"Ban đầu tôi chỉ nghi ngờ, giờ thì chắc chắn."
Anh trai - người học pháp y - nhìn những h/ài c/ốt trong hố h/iến t/ế mà lặng người.
"Với Vương Kiến Nghĩa, đây là cú sốc về xung đột văn minh."
Anh ta là sinh viên đại học duy nhất của làng, thành tích học tập vượt trội dù điều kiện giáo dục kém. Chỉ số IQ ít nhất gấp đôi người thường. Những điều anh ta học được và môi trường sống tạo nên mâu thuẫn khủng khiếp. Anh ta đã cố gắng thay đổi nhưng thất bại, đành bỏ trốn.
Việc Dư Phán Tử bị gi*t và trở thành "vật tế" giống như cơn á/c mộng tái hiện. Thứ anh ta dùng nửa đời người để chạy trốn, lại lôi anh ta về vực thẳm. Có lẽ, anh ta không chịu nổi nữa rồi.
40
Anh trai tái mặt như gặp á/c mộng: "Đây chỉ là suy đoán của em thôi..."
Tôi: "Em đồng cảm với anh ấy."
Anh trai: "..."
"Nếu là em, em sẽ về làng tàn sát. Sống cũng chẳng nghĩa lý gì."
Anh trai quát: "Đồng cảm cái gì không tốt đẹp hơn đi! Thử nghĩ cho Giang Ngưng xem! Cô ấy không đáng yêu sao?"
Nói rồi anh phóng đi như bay, suýt đ/âm vào Giang Ngưng đang dắt Vương Tiểu Bảo xuống lầu.
"Cảnh sách Tiết..."
Giang Ngưng ngơ ngác dắt Tiểu Bảo lại gần: "Anh ấy sao thế?"
Tôi: "Vội đi làm án đó mà."
Giang Ngưng: "Bận thật nhỉ."
41
Anh trai nhờ đồng nghiệp điều tra Văn Vũ thôn. Không biết anh giải thích thế nào, chắc bị cho là t/âm th/ần. Tôi vẫn đặt vé máy bay tới Hà Nam.
Giang Ngưng đòi đi cùng nhưng tôi từ chối. Nơi đó không dành cho cô ấy.
"Em ở lại trông Tiểu Bảo."
42
Hành trình gian nan: máy bay, tàu hỏa, xe khách rồi... cưỡi la. Văn Vũ thôn nằm dưới chân núi, cách làng gần nhất hàng chục cây số. Đường chưa được xây không phải vì nghèo - nhà nào cũng biệt thự. Nghe nói dân làng hay gây rối khi làm đường nên bao năm vẫn thế. Địa thế hẻo lánh cộng đường x/ấu khiến nơi đây tách biệt với bên ngoài.
Bề ngoài, ngôi làng trông yên bình. Dân làng nhìn khách lạ với ánh mắt tò mò khó chịu.
Tôi hỏi ông lão: "Tôi tìm Lý Tú Trân, nhà bà ấy ở đâu?"