Hơn nữa, khu vực này sau bao nỗ lực cải tạo sinh thái của tôi đã có ánh nắng, mưa rào và thảm thực vật, thậm chí còn có một con suối nhỏ. Sau khi tôi dùng m/a lực phong ấn vực sâu, nơi đây đã thu hút nhiều sinh vật nhỏ đến sinh sống.
Tôi còn xa xỉ nấu được một nồi cơm nhỏ! Công lao thuộc về Lan Sắc - người đã giúp tôi tìm được hạt lúa. Chàng nói đã dùng sức mạnh tự nhiên triệu hồi cây thương nhĩ mang đến giống lúa quý hiếm này.
Người hiện đại chủ yếu ăn bánh mì, dù có cơm cũng là loại gạo xay thô chưa qua chế biến, ăn sạn cả cổ. Tôi vắt óc dùng m/a thuật mộc hệ trò chuyện với lúa, mong chúng ngon hơn. Nhưng vô ích, may nhờ có Lan Sắc.
Giờ đây, tôi đã nấu được nồi cơm trắng dẻo thơm. Vừa nấu cơm vừa nghiên c/ứu th/uốc m/a pháp, mùi thức ăn thoang thoảng lan ra từ nồi đất.
Bỗng người đàn ông trên ghế dài cựa mình. Tôi ngẩng lên, chạm phải đôi mắt đen huyền. Đôi mắt vốn tinh anh giờ đờ đẫn như sao tắt. Anh khẽ ho, giọng khàn đặc: '...Cô c/ứu tôi?'
Không đợi trả lời, anh tự nhận ra sự thật, cất lời cảm ơn nghẹn ngào. Tôi khuấy th/uốc trong lò: 'Anh thấy người thế nào?'
Anh trầm mặc: 'Tôi cần trả ơn bằng gì?'
Tôi lắc đầu: 'Không cần.' Chàng thợ săn rá/ch rưới này chẳng có gì giá trị, hơn nữa chúng tôi đều là đồng loại. 'Chỉ cần anh nghỉ ngơi, khỏi hẳn tôi sẽ đưa anh ra ngoài.'
Tôi chỉ vào đôi chân băng bó: 'Đừng lo, 90% tôi chữa được.'
Chàng trai tóc đen chớp mắt, lẩm bẩm: 'Tôi là Dũng.'
'Tôi là Lily Ann.' Tôi đưa bát th/uốc: 'Th/uốc trị chân đây.'
Dũng cầm bát, hơi nước đọng trên mi. Thấy anh do dự, tôi tự uống một ngụm: 'Không đ/ộc đâu, chỉ hơi khó uống.'
Anh vội vàng uống cạn, rồi đột ngột tuyên thệ: 'Từ nay, mạng sống này thuộc về cô. Tôi nguyện làm theo mọi mệnh lệnh.'
Tôi phớt lờ lời thề, hỏi: 'Trước đây anh làm nghề gì?'
'Thợ săn.'
Mắt tôi sáng rỡ: 'Vậy anh biết làm đồ gỗ không? Như bàn ghế, hàng rào trang trại?'
Dũng nhìn đống nửa thành phẩm trong phòng, gật đầu: 'Biết chút ít.'
Thật bất ngờ, đôi tay anh khéo léo phi thường. Khi tôi đang giải thích về ý tưởng máy đ/á/nh bài mạt chược, cửa bật mở.
'Lily, hôm nay tôi mang mật ong...' Lan Sắc đứng sững. Ánh mắt xanh lục của chàng giao chiến với ánh mắt đen huyền của Dũng.
Tôi ngạc nhiên: 'Hai người quen nhau à?'
'Chỉ từng gặp qua.' Lan Sắc mỉm cười, đôi cánh vàng khẽ rung: 'Muốn rời đi lúc nào cũng được.'
Dũng lạnh lùng từ chối. Tôi vội nói: 'Anh ấy phải ở lại đến khi khỏi hẳn.'
Bỗng Dũng hỏi khẽ: 'Khỏi rồi... có thể ở lại mãi không?'
Tôi ngỡ ngàng: 'Nhưng nơi này chật chội...'
'Máy mạt chược.' Dũng nhắc lại từ mới, quyết tâm thực hiện bằng được.