Tôi cầm lấy vợt.

"Được. Đánh một trận."

Thay đổi quá nhiều dễ khiến người khác nghi ngờ, dù có thể lấy Giang Tri Phi làm lý do, nhưng cũng không thể quá đột ngột, thi thoảng vẫn phải diễn chút ít.

Người ta thường nói thế nào nhỉ?

Lời nói dối khó bị bóc trần nhất chính là lời nói dối có pha lẫn sự thật.

Đến khoảng trống cạnh sân vận động, tôi thử vợt cầu lông, tình cờ trông thấy một bóng người quen thuộc.

Giang Tri Phi.

Cậu ấy đang chạy bộ.

Như cảm nhận được ánh mắt tôi, cậu hơi nghiêng đầu, liếc nhìn về phía tôi.

Tôi cười vẫy vợt: "Giang Tri Phi!"

Cậu không đáp, ánh mắt dừng lại ở cây vợt cầu lông của tôi một chút rồi nhanh chóng quay đi.

Hả?

Tôi tưởng sau khoảng thời gian này, dù không thân thiết nhưng ít nhất tôi và đại ca cũng có chút tình cảm?

Sao lại không thèm đáp vậy?

Tô Dương bên cạnh không để ý, vừa đi vừa nói:

"Chị Gia, trái cầu cũ rồi, em lấy trái mới nè! Chị xem được không?"

Tôi nhận quả cầu mới, ngẩng lên thì thấy Giang Tri Phi đã chạy qua rồi.

Bóng lưng thiếu niên g/ầy guộc nhưng kiên định.

Tôi hơi bối rối.

Giang Tri Phi trầm mặc, ít nói, chỉ khi áp lực hay tâm trạng không tốt mới chạy bộ liên tục thế này.

Vậy là... ai chọc cậu ấy rồi?

8

Đúng lúc đó, sân bóng rổ gần đó vang lên tiếng reo hò.

Hình như có người gọi Tống Nghiệm.

Tôi liếc nhìn, thoáng thấy một chàng trai thực hiện cú lên rổ ba bước điêu luyện, dậy lên những tràng hét.

Đây là nam chính, cũng là bạn trai chính thức của Tiết Thanh Thanh.

Học lực bét lớp, sống qua ngày như tôi, từng có cả tá bạn gái.

- Đúng rồi, Tiết Thanh Thanh là mẫu con gái ngoan chuẩn mực, lại thích một anh chàng như thế.

Phải công nhận, Tống Nghiệm ngoại hình khá ổn, khác hẳn vẻ lạnh lùng xa cách của Giang Tri Phi, cậu ta thuộc tuýp bad boy cuốn hút.

Chẳng trách luôn đào hoa.

Từ khi quen Tiết Thanh Thanh, Tống Nghiệm đã thay đổi, nhưng do khác biệt gia cảnh và suy nghĩ, hai người chia hợp liên tục nhiều năm mới đến được với nhau.

Tôi ngoảnh lại, quả nhiên thấy Tiết Thanh Thanh đang đứng sau đám đông.

Cô ấy không lại gần, chỉ đứng nhìn từ xa, ánh mắt thích thú lộ rõ như ngốc.

Đánh cầu lông với Tô Dương một lúc, tôi dừng lại nghỉ, mắt dán vào bóng Giang Tri Phi vẫn miệt mài chạy.

Gió lùa, đồng phục xanh trắng tôn lên bờ vai vạm vỡ, đôi chân dài đầy thu hút.

Không lẽ... thể lực cậu ấy tốt thế sao?

Nhưng điều này chứng tỏ tâm trạng cậu ấy đang rất tệ.

Đúng rồi, sân bóng rổ ngay cạnh, chắc chắn cậu đã thấy Tiết Thanh Thanh mải mê ngắm Tống Nghiệm.

Nhìn người mình thầm thích để ý kẻ khác, ai mà vui được?

Tôi chạy tới.

"Giang Tri Phi!"

Tôi đối diện cậu ấy, vừa chạy gi/ật lùi vừa hỏi:

"Cậu không vui à?"

Trán Giang Tri Phi lấm tấm mồ hôi, mắt đen vẫn lạnh lùng.

"Không."

Tôi không tin.

"Tôi thấy rõ mà."

Dù sao dạo này cũng tiếp xúc nhiều với đại ca, tôi còn có chút năng lực xem mặt đoán ý!

"Sao cậu không vui?" Tôi hỏi tiếp, "Nói ra tôi giúp tham mưu nhé?"

Giang Tri Phi đột nhiên ngẩng lên, ánh mắt gợn sóng.

Chỉ thoáng chốc, mắt cậu lại bình lặng.

"Không liên quan."

Không hiểu có phải ảo giác không, hôm nay giọng cậu ấy lạnh hơn mọi khi.

Lòng tôi thắt lại: Hóa ra đại ca không chỉ buồn thông thường!

Chỉ nhìn Tiết Thanh Thanh thế này mà cậu đã khó chịu, sau này nữ chính cùng nam chính bên nhau, cậu sẽ ra sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi không nhịn được.

"Giang Tri Phi. Đừng thích Tiết Thanh Thanh nữa, hai người không thể đâu."

Giang Tri Phi dừng bước, cau mày: "Gì cơ?"

Tôi ho một tiếng: "Tức là..."

Chưa dứt lời, tôi cảm thấy luồng gió lạnh sau gáy!

"Coi chừng!"

Chưa kịp quay đầu, Giang Tri Phi biến sắc, tóm lấy cổ tay tôi kéo mạnh!

Tầm mắt đảo qua, tôi đ/âm sầm vào lòng cậu.

Mũi đ/au ê ẩm, chưa định thần, tôi nghe tiếng "đùng".

9

"Chị Gia!"

"Giang Tri Phi!"

"Lớp trưởng!"

Tiếng huyên náo hỗn lo/ạn.

Nhìn quả bóng lăn lóc dưới đất, tôi hiểu ra sự tình.

- Vừa rồi quả bóng bay về phía tôi, Giang Tri Phi đỡ thay.

...

Đợi mãi ngoài phòng y tế, bác sĩ mới ra.

Tôi vội hỏi: "Bác sĩ, Giang Tri Phi thế nào? Có sao không?"

Bác sĩ thở dài: "Quả bóng bay nhanh lắm, may mà cậu ấy dùng lưng đỡ cho cô, không thì giờ cô đã nằm viện rồi. Yên tâm, cậu ấy chỉ bị thương nhẹ, bôi th/uốc mấy ngày là khỏi."

Trái tim treo ngược rơi xuống, nhưng tôi vẫn chưa yên.

Đại ca mà có mệnh hệ gì, tôi đền sao nổi!

"Tôi vào xem cậu ấy!"

Nói rồi, không đợi bác sĩ phản ứng, tôi vén màn bước vào.

"Giang Tri Phi, cậu sao rồi..."

Giọng tôi nghẹn lại.

Giang Tri Phi đang... mặc áo.

Dáng người thiếu niên g/ầy mà rắn rỏi, vết bầm thoáng hiện bên xươ/ng bả vai.

Nghe động tĩnh, Giang Tri Phi dừng tay, nhanh chóng mặc xong áo rồi quay lại.

Căn phòng yên tĩnh khác thường.

May mà Giang Tri Phi lên tiếng phá vỡ im lặng: "Tôi không sao."

Giọng lạnh khiến tôi tỉnh táo, mặt bỗng đỏ bừng!

Trình Gia! Cô đang làm cái quái gì thế này!!!

"Hả? Ờ, ờ, vậy thì tốt... Tôi, tôi vào xem cậu ổn không thôi..."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Cứu Mạng! Đám Bạn Cùng Phòng Muốn Huấn Luyện Tôi Thành ‘Công’

Chương 1
Cả phòng ký túc xá của tôi bốn người, hết ba đứa là trai thẳng chính hiệu. Thằng còn lại, là gay. Ờm, không sai, It’s me. Bình thường tôi che giấu rất cẩn thận, không ai phát hiện, cho đến một ngày nọ, ba ông thần kia, sau khi xem một bộ phim tình huynh đệ trên mạng thì đột nhiên nảy ra một thuyết âm mưu: Trong một phòng ký túc xá 4 người, chắc chắn sẽ có một người đồng tính! Tôi hoảng hốt, tôi không muốn bị phát hiện. Ba người bọn họ nhìn nhau, rồi cùng nhìn tôi. Một ông anh vỗ vai tôi: "Chú em, anh hiểu, thích thì nhích đi, bọn anh không kỳ thị." Tôi vội vàng xua tay: "Không có! Em không thích đàn ông!" Bọn họ lập tức trao đổi ánh mắt đầy thấu hiểu, trưởng phòng lại gật gù: "Chuẩn rồi, công thì phải kín đáo, ra vẻ lạnh lùng, chú em làm tốt lắm." Tôi ngơ ngác. Từ hôm đó, bọn họ không hiểu sao lại quyết định huấn luyện tôi thành một siêu cấp tổng tài công. Tôi đang xếp hàng lấy cơm trưa thì lão đại không biết từ đâu xuất hiện, kéo thẳng tôi ra khỏi hàng. "Ai đời công lại đi xếp hàng? Mất hết khí chất! Chú cứ ra bàn ngồi vắt chân lên, bọn anh lấy cơm mang đến. Thụ của chú mà thấy cảnh này nó hết nể." Tôi đang tự giặt đồ. Thằng bạn cùng phòng giật lấy cái thau. "Trời đất! Công nhà ai lại tự tay làm mấy việc này? Đưa đây bọn anh giặt hộ. Chú chỉ cần tập trung vào việc lớn làm sao để đè người ta thôi!" Trời ạ, tôi mới là người muốn bị đè đây, tôi thầm gào thét trong lòng. Đỉnh điểm là hôm tôi bị sốt, nằm bẹp trên giường. Tôi chỉ lỡ miệng rên một tiếng "Mệt quá". Ngay lập tức, ba ông thần chụm đầu hội ý. Lát sau, lão đại nghiêm túc bước tới, đưa cho tôi một vỉ thuốc cảm và một quả tạ tay 5kg. Giọng lão đại hùng hồn: "Chú em, đã là công thì không được yếu đuối! Uống thuốc đi, sau đó hít đất 50 cái cho ra mồ hôi. Phải cường lên, thụ mới có chỗ dựa dẫm!" Ngay lúc tôi đang cầm quả tạ mà muốn khóc không ra nước mắt, thì anh lớp trưởng khóa trên - nam thần 1m88 chính hiệu mà tôi thầm crush bao lâu nay bước vào phòng. Anh ấy đến để đưa tôi đống tài liệu tôi nhờ mượn. Anh ấy nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì sốt, rồi nhìn quả tạ trên tay tôi, lại nhìn ba ông bạn tốt đang gật gù cổ vũ. Lão đại còn nhiệt tình quảng cáo: "Chào anh, bọn em đang huấn luyện cho thằng út trong phòng. Nó là công đấy, công xịn đấy!" Nam thần mỉm cười, đẹp trai đến mức làm tôi tan chảy. Anh ấy bước tới, nhẹ nhàng lấy quả tạ khỏi tay tôi, rồi sờ trán tôi. "Sốt cao rồi." Anh ấy quay sang ba ông bạn tôi: "Cảm ơn các cậu đã huấn luyện cậu ấy." Sau đó anh ấy cúi xuống, bế thốc tôi lên kiểu công chúa trước sự ngỡ ngàng của cả phòng. "Vậy công nhà các cậu." Anh ấy nói: "Từ hôm nay, để tôi chăm.”
Chữa Lành
Đam Mỹ
Hài hước
6
Tàn Tro Pháo Hoa Chương 11