Anh như tay chân, đàn bà như quần áo."
"Đỗ Hiệu, lần tạo ra đứa con, đàn bà bầu rồi thì việc gì nghe lời."
"Được, lần trực tiếp bắt nó nghỉ học, làm vợ bé tao."
Đỗ dứt lời, tất cả mọi người đều cười lên.
Tôi nằm trên giường, cảm nhận bàn tay ướt đẫm mồ hôi sờ lên chân mình, rồi dần di chuyển lên trên.
Khóe miệng tôi nhếch cười.
Rầm rầm -
Âm thanh vật nặng rơi xuống đất.
Tôi dậy, hài lòng mấy nằm la liệt trên sàn. hương mê tự của tôi đã phát huy tác dụng.
16
Sáng hôm sau, tất cả đều thái lờ rời chỉ còn Đỗ bị tôi thôi miên sâu.
"Đỗ Hiệu, tỉnh đi." khẽ gọi.
Đỗ lập tức mở mắt, tôi vờ h/oảng s/ợ lùi lại.
Trong ký ức mà tôi cấy vào, hắn đã cùng đám bạn hãm hiếp tôi tối qua.
Đỗ ngượng ngùng nói: anh quá rồi. qua thật sự kìm được. Em yên sau anh sẽ đối xử em."
Tôi nghiêng đầu nếu th/ai thì sao?"
"Thì Đỗ Cnh hùng h/ồn bố.
Tôi xuống bụng nở nụ cười tinh quái.
"Anh bỏ nó chứ?"
Đỗ vội lắc đầu, nghiêm thề đ/ộc: thề, nếu bỏ nó, anh sẽ ch*t thây."
Tôi tay sờ lên bụng nụ cười ngày sâu: tự đấy nhé."
Đỗ ngơ ngác kéo tay tôi: sờ bụng anh làm gì? Nó đâu ở này."
Giọng tôi trầm khàn khó nghe: "Nó đang ở rồi."
17
Đỗ tôi đến trường.
Vừa cổng, chạy tới lo lắng "Khê thế?"
Cô ấy Quân, là người bạn hoi của Nhậm Khê ở trường. như là đứa trẻ mồ côi sống nhờ hàng.
Thậm chí còn khổ hơn, gia đình đi học. đi làm hai năm để ki/ếm đủ tiền học, nên tại lớn hơn các bạn cùng lớp hai tuổi.
Hoàn tương đồng khiến thiết.
Nhan Khê coi như giúp học bài. luôn che chở Khê.
Đỗ ngượng ngùng giải thích: lỗi, tôi dẫn Khê đi chơi, ăn đồ cay quá nên ấy khó chịu."
Triệu bất mãn, đẩy Đỗ ra rồi lấy tôi.
Cô lẩm bẩm: "Chẳng chăm sóc gì cả. Khê Khê yếu ớt thế ăn cay được? khỏi thêm khổ." Đỗ xám xịt nhưng đành xin lỗi.
"Cậu đi đi. chăm Khê Khê rồi. Để người khác thấy cậu đi cùng ấy bàn tán."
Triệu đuổi Đỗ đi. đành bỏ về.
Trên đường tôi lớp, nghiêm "Khê thật đi. qua ở Đỗ không?"
Tôi đầu.
Giọng trầm xuống: "Đỗ người tốt. rất bẩn."
"Sao biết?"
Lương rồi nghiến răng: "Hắn theo đuổi ve vãn cả chị. Đừng để hắn lừa."
Tôi kinh phẫn nộ.
Suốt đường lớp, ngừng kể tội Đỗ Hiệu, sợ tôi bị lừa.
Đến cửa lớp, chỗ của ánh dịu dàng hẳn.
Tôi theo hướng của cô, phát đang Trình Bạch.
Một lúc sau mới chào tạm biệt.
Vừa lớp, tôi cảm nhận khí kỳ lạ. Tất cả đều đang tôi chằm chằm.
18
Tôi chỗ ngồi. Trình hoi mây.
Mọi người chỉ trỏ phía ánh giễu.
Trình đ/ập bàn đứng phắt dậy: "Im hết! bàn tán!"
Nói cúi xuống gượng gạo "Nhan đừng để bọn họ."
Tôi lặng giây rồi hướng ánh phía gái lực lưỡng bị tôi ném vệ sinh.
"Em chuyện gì ra."
Cô gái đã kh/iếp s/ợ tôi từ trước, r/un điện thoại tôi xem.
Trên đó là hình ảnh Nhậm Khê ấp mấy sinh. Tất cả khác đều mã chỉ để lộ đang lả đuối của Khê.
Dù ảnh chỉnh sửa thô thiển, nhưng cả group đang ch/ửi Khê thậm tệ.
Tôi siết ch/ặt tay, móng tay nhợt.
"Ai đăng cái này?"
Cô gái lắc đầu sợ hãi.
Tôi phất tay về. Trình nắm tay đ/au xót nói: "Nhan bị h/ãm h/ại không? Chúng đi đi."
Tôi tay thì quá chậm.
Nhậm Khê đã tôi x/á/c, đương nhiên để tôi chúng địa ngục.
19
Kỳ thi giữa kỳ ra hai tuần lần.
Lần cùng thi Việt.
Khi chuyển đáp án Ngô Khiêm Vũ, tôi cố để hắn thấy.
Chu nhíu mày.
Sau khi thi xong, chúng tôi nghỉ.
Trên đường về, gọi tôi lại: Khê."
Tôi nghiêng đầu.
"Tôi thấy gian lận."
Tôi lặng.
Hắn lạnh giọng khẳng muốn hại Ngô Khiêm Vũ."
Tôi cười, ánh băng giá: tiếc ta, hay tiếc cơ hội hại thuộc mình?"
Chu sốt, ngờ tôi suy nghĩ thật của hắn.
Tôi bước nhón chân thổi hơi tai hắn...