Hoa hồng báo thù

Chương 7

14/06/2025 05:07

Tôi suýt bật cười, nói: "Vậy thì đúng rồi."

"Sao phải em?" Quân nghi tôi.

Tôi thân ôm vai ta, vờ lòng: "Dù em cũng là bạn thân của chị, nỡ thấy em khổ sở thế Hơn nữa, cũng rất gh/ét dì ghẻ."

Triệu Quân cuối cùng đã buông mọi nghi ngại, ngay hôm đó thủ tục nghỉ học hướng về nhà dượng.

Từ biệt Quân, tôi bước của Đỗ Hiệu.

Đã lâu gặp, cái của chắc giấu nổi nữa rồi.

28

Chưa kịp Đỗ Hiệu, đã nghe thấy tiếng gầm thét.

"Cút! Tất cút Nhìn cái gì, thôi!"

Tiếng ghế ầm ầm vang trong lớp.

Một nhóm người lếch thếch bước ra, sắc mặt khó coi.

Mấy gái thì thào bàn tán.

"Tôi nghĩ là th/ai biểu hiện tôi hồi bầu."

"Nhìn cũng giống, sáng nay mấy lần nào cũng ôm bụng."

"Đúng vậy, to th/ai 4-5 tháng. Mới tuần mà đã tròn vo thế, hay là bị tà ám?"

"Hắn đáng đời thôi, ngày bộ đa đi lừa gái. Tuần còn gái nhảy lầu vì dụ đi nhà nghỉ, bầu phủi tay."

Tôi chậm rãi tiến vào học vắng tanh, cửa Đỗ Hiệu.

29

Trời nóng lửa, lại áo cộm.

Nhưng ngay áo cũng che nổi tròn lồi của hắn.

Hắn g/ầy đi trông tóc bết dầu lẫn lẽ lâu chưa gội.

Cũng phải, còn tâm trạng chải chuốt.

Đột nhiên, Đỗ Hiệu vẻ buồn nôn, vội ôm thùng rác bên cạnh.

Mùi hôi thối bốc lên.

Tôi bước sau lưng hắn, cố ý "Đỗ Hiệu ư? Cậu thế?"

Hắn khép vội áo phao, mặt mũi h/oảng s/ợ: "Không sao, thôi."

Tôi chăm chú hắn: "Gần đây tôi hay mơ thấy chuyện th/ai."

Đỗ Hiệu trợn mắt, giọng the thé: "Ý là gì?"

Tôi lạnh: "Tôi mơ thấy mình bầu bí, to khóc lóc đòi chịu trách lại chê tôi nh/ã, đ/á vào đuổi đi. trường kh/inh rẻ, rủa tôi, cũng vậy."

Mặt Đỗ Hiệu tái m/áu đông đặc trong người.

"Tình cảnh của bây giờ giấc mơ ấy. Cậu nói số phận phải vận hồi Nhưng tôi nhớ kết cục thế biết không?"

Giọng tôi địa mức Đỗ Hiệu r/un r/ẩy toàn thân, mắt ngập kinh hãi.

Bỗng chợt hiểu ra điều gì, gằn "Có phải do mày?"

Tôi gật đầu.

Đêm đó, tôi đã cho ăn một loại sợi nấm kỳ lạ. Thứ phình to trong bụng, cuối cùng vỡ bụng, trông th/ai vậy.

Đỗ Hiệu đi/ên cuồ/ng xông tới định tôi, câu nói tiếp theo khiến đứng ch/ôn chân.

30

"Tôi loại thứ trong cậu."

Mặt chuyển từ dữ tợn sang nịnh nọt.

Tôi biết đã đủ cách vô hiệu.

"Nhưng phải điều kiện: triệu."

Đỗ Hiệu dữ: "Nhà tôi nhiều thế."

"Nhưng cách."

Loại người hắn, chuyện phi pháp đã quá quen. Chỉ cần liều mạng, triệu thành vấn đề.

Hắn trầm hồi lâu, cuối cùng răng: "Được."

"Khi nào chuyển tôi Nhưng nên thì... nó tự chui ra đấy."

Đỗ Hiệu hoảng lo/ạn, ánh mắt hằn học. đoán đang tính toán gi*t tôi xong việc.

Nhưng sao, sớm biết đây mới là màn đầu.

31

Trên đường về lớp, tôi gặp Việt Vũ.

Giữa thiên bạch nhật, Việt ôm Vũ vào lòng, say đắm.

Mặt Vũ ửng hồng, ánh mắt đắm yêu.

Xem ra Việt hành động nhanh trong thời gian ngắn đã khiến ta muội.

Cả thấy Vũ lo lắng liếc thấy lạnh liếc tôi lại dành ánh mắt dịu dàng cho lập đắm hơn.

"Tư đó là họ em. Em muốn nói chuyện chút." Vũ đỏ mặt.

Chu Việt tỏ vẻ hài lòng vẫn đầu ta: "Được, em là nhất. Anh đi m/ua trà sữa cho em."

Ngô Vũ hạnh phúc má hắn. Việt lưu luyến quay đi, rút thoại.

Giây sau, tôi nhận tin nhắn: "Giải tỉnh, thu lưới."

Ngô Vũ cũng nhận được tin, cố ý để tôi khoang.

Trên màn hình dòng "Làm đây, vừa quay lưng đã nhớ em rồi."

Người gửi: Việt.

Tôi mỉm lạnh lùng: "Em cần gì?"

32

Ngô mặt thông báo: Vì em tha Việt đã cho em một tham dự giải tỉnh. Giải do các đại học danh tiếng chức, nếu đoạt giải được tuyển thẳng.

Đối với kẻ gian lận ta, đây quả là c/ứu tinh. Thế nên ta tôi gian lận.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm