Tôi nghi ngờ sếp của mình có khả năng đọc suy nghĩ. Mỗi khi tôi đến gần anh ấy và bắt đầu nghĩ ngợi lung tung về anh, tai anh đều đỏ lên một cách kỳ lạ.
Sau buổi họp nơi tôi mơ màng suy nghĩ, anh ấy giữ tôi lại và thở dài: "Em có thể kiềm chế một chút được không?"
1
Gần đây, tôi ngờ rằng sếp thích tôi.
Tuần trước trong buổi khen thưởng quản lý, sếp khoác bộ vest chỉn chu bước lên bục. Chiếc áo sơ mi trắng cùng đường nét quai hàm sắc sảo - chỉ thiếu cặp kính nữa là đúng chuẩn 'yêu quái áo mặc chỉnh tề'. Đúng là đóa hoa núi cao khiến người ta muốn hái.
Tôi vỗ tay nhiệt liệt đến mức lòng bàn tay đỏ ửng, trong lòng gào thét: "Sếp ơi! Vì anh em có thể đi/ên cuồ/ng, vì anh em đ/ập đầu vào tường!"
Khi ánh mắt sếp lướt qua tôi, có chút ngượng ngùng thoáng qua. Tôi nhanh mắt nhận ra tai sếp đỏ ửng. Làn da trắng của anh dưới ánh đèn càng làm nổi bật đôi tai hồng hào.
Những tình huống ánh mắt né tránh này xảy ra thường xuyên. Như sáng nay trong thang máy, tôi bị đẩy ra phía sau thì sếp cũng bước vào. Mùi nước hoa phảng phất của anh khiến tôi mê mẩn. Tôi đứng sau lưng sếp, mặc sức ngắm nhìn.
Sếp mặc áo len xám phong cách tại gia. Tôi bắt đầu tưởng tượng cảnh anh mặc tạp dề nấu ăn, rồi tôi ôm eo anh nũng nịu: "A Thẩm ơi, đừng ăn cơm nữa, 'ăn' em đi..."
Giữa dòng suy nghĩ bất chợt, tôi lại thấy tai sếp đỏ lên.
2
Liệu sếp có thấy tôi khi vào thang máy? Phải chăng anh ngại ngùng vì ở gần người mình thích?
Tôi nhắn cho Tiểu Mỹ - đồng nghiệp thân: "Cậu có nghĩ sếp thích tớ không?"
Tiểu Mỹ đáp: "...Chẳng phải dạo này anh ấy hay tránh mặt cậu đó sao?"
"Chuẩn rồi! Chắc anh ấy thích tớ quá nên mới ngại tiếp xúc!"
Tiểu Mỹ trêu: "Hay do thành tích cậu tệ quá nên sếp áy náy?"
Bỏ qua lời đùa, tôi xách hồ sơ đến phòng sếp vừa báo cáo vừa thăm dò. Sau khi chỉnh trang dung nhan, tôi gõ cửa với trái tim rung động.
Giọng sếp vang lên trong trẻo: "Vào đi."
Anh đang xử lý tài liệu, phong thái lạnh lùng nhưng cuốn hút. Vừa thấy tôi, biểu cảm sếp thoáng chút khác thường rồi nhanh chóng trở về vẻ điềm tĩnh: "Có việc gì?"
Tôi mỉm cười: "Em muốn báo cáo tiến độ dự án."
Thực ra chẳng có gì quan trọng, chỉ muốn được gần anh thêm chút. Tôi ngồi xuống ghế đối diện, bắt đầu thao thao bất tuyệt. Trong lòng thì thầm khen: "A Thẩm đẹp trai quá!"
Nói được nửa chừng, tai sếp lại ửng hồng. Anh chỉ ra vài điểm cần chỉnh sửa trong hồ sơ, ánh mắt né tránh hướng ra cửa sổ.
Tôi lén quan sát bàn làm việc tối giản của sếp, cố tìm chủ đề trò chuyện. Đồ đạc ngăn nắp không một dấu vết cá nhân. Không thể phung phí cơ hội được ở gần anh!