Tôi cười gian xảo, mềm mỏng nũng nịu: "Sếp ơi, không phải... Liệu từ giờ em có thể gọi anh là A Thẩm không?"
Sếp khẽ lăn nhẹ trái cổ, "Ừ."
Tôi chồm tới, mắt lấp lánh: "Vậy bây giờ em hôn anh được chưa?"
Chẳng đợi anh đáp, tôi đã dũng cảm chạm môi vào. Đôi môi A Thẩm, tôi đã thầm mong từ lâu lắm rồi.
16
Sau khi thành đôi, tôi chẳng cần kiềm chế suy nghĩ nữa. Đầu óc lúc nào cũng hiện lên đủ kiểu dáng, đủ tư thế (ê hê) của A Thẩm.
Trong cuộc họp, sếp ngồi đối diện nghe báo cáo. Phòng họp nghiêm túc toàn dân văn phòng chuyên nghiệp, còn lòng tôi thì rối bời vì sếp.
Nhìn A Thẩm bảnh bao trong vest, tim tôi như muốn xông tới quật ngã anh, làm anh khóc... Chắc sẽ rất thỏa mãn lắm.
Bỗng vành tai sếp ửng đỏ.
Có người hỏi: "Sếp khó chịu à? Hay điều hòa nóng quá?"
Sếp hắng giọng: "Không. Chắc có kẻ đang nghĩ bậy về tôi."
Nói rồi anh liếc tôi một cái đầy ý đồ. Mọi người hiếm thấy sếp đùa nên cười ồ lên. Tôi che mặt cười khúc khích sau màn hình, tiếp tục mơ màng.
Cũng bởi A Thẩm lúc làm việc quá đỗi nghiêm túc lại quyến rũ, vẻ ngoài lạnh lùng khiến người ta không ngừng tưởng tượng cảnh anh ở nơi khác...
Tan họp, sếp quát: "Chu Điềm ở lại."
Đồng nghiệp nhìn tôi ái ngại, tưởng tôi mắc sai sót. Tôi cũng vờ mặt ủ mày ê, luyến tiếc nhìn mọi người ra về.
Cửa phòng vừa đóng, tôi liền buông thả: "Sếp cần em gì ạ?" Giọng tôi cố tình kéo dài, nũng nịu.
Vành tai A Thẩm đỏ lựng, giọng bất lực: "Em không thể đứng đắn chút sao? Đang làm việc, đừng nghĩ linh tinh."
Tôi chớp mắt: "Chẳng lẽ... anh không thích?"
"..."
Mặt anh cũng ửng hồng: "Nhưng ở công ty không được, ảnh hưởng công việc."
"Thế tan làm thì được?"
"Ừ." Tiếng gật nhẹ như muốn giấu, rồi anh trừng mắt doạ: "Em đợi đấy."
Tôi bụm miệng cười: "Em chờ."
A Thẩm mấy lần bị tôi trêu cho đỏ mặt đều nhẫn nhịn, bảo đợi sau khi đăng ký kết hôn. Tôi đợi. Biết đâu sau hôm đó, anh sẽ hết thần thông đọc được suy nghĩ của em!
-Hết-
Thiên Lang Thiếu Nữ