Quay đối diện ánh Chu Kỵ.
Ánh đẫn, sững vài giây rồi quay đi, giọng ngạo nghễ: nhé, bài văn viết thế nào.'
'Suốt ngày lông cầm bài kiểm về đi! Về nghiền ngẫm tài liệu văn mẫu kỹ vào!'
Chu Kỵ lẽo đẽo theo về phía học.
Hai bóng trên mặt đất dài ngắn đan xen, hợp rồi tách.
Đến cửa trai phía bất ngờ gọi: 'Hứa Chi.'
Tôi ngạc nhiên ngoảnh lại.
Cậu ngược sáng, khuôn mặt mờ ảo.
Chu Kỵ rút tay từ túi áo vung nhẹ.
Hai gói sữa chua khô xấp đề trên ng/ực tôi.
'Hồi thể dục giữa giờ, nói bạn mà trừ Đây quà ơn.'
Tôi từ chối: 'Được, nhận vậy.'
'Thôi đi về.'
Chu Kỵ bỏ đi, quay đã Trạm phía sau.
Ánh lướt từ Chu Kỵ sang tôi.
'Chuyện tối qua xin lỗi. Tan học hôm nay nói nhé.'
Tôi mặt lạnh lớp: 'Không cần.'
Dù tối qua Giản Thanh Mạch có lớn đến mấy có thể mượn điện thoại cô giải thích tôi.
Nhưng đợi được gì.
Chỉ có lý do:
Một muốn.
Hai nhớ số tôi.
Dù lý do nào, cũng đáng hy vọng nữa.
9
Từ Trạm này tháng dốc chưa có, rớt thứ 5 toàn khối.
Cậu chưa khỏi 3.
Chẳng mấy chốc, biết được nguyên nhân.
Vừa khỏi canteen thì chuông vang lên, đi tắt qua khu vườn nhỏ.
Đằng Giản Thanh Mạch kéo Trạm chạy đến tường, tay khoanh lưng sát cậu.
Nếu này 2 có thể dục.
'Từ thích Hứa Chi 3 đúng không?'
'Không.' đáp như c/ắt.
'Vậy bảo đứa...'
'Hàng xóm.' Trạm lời ngắn gọn: 'Tôi cô chỉ hàng xóm.'
Giản Thanh Mạch mỉm chân lên môi một cái thoáng qua.
'Từ thích anh.'
Từ Trạm ngẩn vài giây, đột nhiên ch/ặt cô đáp dữ dội.
Những thiếu niên ngờ nghệch vụng về trao nụ đời.
Tôi nguyên chỗ một lúc.
Tưởng sẽ đ/au lòng, nhưng kỳ thay, trong chỉ nghĩ - muộn học mất thôi.
Quay lưng bỏ đi.
Chạy được mấy bước, bước chân phía sau.
Tôi ngoảnh lại.
Chu Kỵ cầm ổ bánh nhai nhồm nhoàm má phồng rộp.
Cậu vừa chạy vừa nhắc tôi: 'Muộn học rồi còn chạy lên?'
Giọng đầy miệng ăn, má phúng phính như sóc con.
Chạy đến chân cầu thang, đột ngột dừng khiến đ/âm sầm lưng.
Chu Kỵ nghẹn ho sụa.
Mặt chỉ tay chai khoáng cầm.
'Tôi rồi.'
'Hụ...hụ...không...chạm miệng...hụ...'
Thấy ho thảm quá, cho.
Nửa chai còn cạn sạch.
'Ân lớn, sẽ báo đáp!' lựng.
'Cứ từ từ.'
Chu Kỵ ơn chóng.
Chiều hôm tan học, chỗ ngồi. dời về dãy cửa sổ.
Vừa ngồi đã gõ 'cốc cốc'.
Chu Kỵ chống cằm trên bệ cửa, nhe răng khểnh lúm đồng tiền.
Cậu lắc lắc chai sữa chua: 'Ân nhân, đến ơn đây.'
10
Như có bàn tay vô hình sắp đặt.
Từ đi đâu cũng vô Chu Kỵ.
Thế là, hiểu ngày thân.
Tôi hỏi bài toán khó, thỉnh cách viết văn hay.
Chu Kỵ học rất minh khiến tỵ vì nỗ lực.
Bài toán vật vã cả đêm, nghiên một lúc đã tìm cách giải.
Bạn bàn hỏi nhiên thân thế.
Tôi bảo vì mạng ta.
Ánh bạn như đồ ngốc.
Chuyện giữa Trạm nhắc tới. mặc định cũng rõ qu/an thường giữa Giản Thanh Mạch.
Dù ngày ngày nhưng đã lâu nói chuyện.
Kể từ vứt sữa, cũng mang nữa.
Đổi Giản Thanh Mạch mỗi ngày nghênh ngang đủ loại sữa đi qua cửa tôi.
Mỗi như vậy, bạn bàn nhăn mặt: 'Cứ phô trương thế này nhịn được sẽ tố cáo bọn họ yêu sớm mất!'
Thấy thờ ơ, cô hỏi tức.
Tôi đáp: 'Thật ban cũng buồn, nhưng thất vọng về liên quan Giản Thanh Mạch. thất vọng cũng có lỗi chính đằng nào cũng yêu mà. có liên quan, cũng can thiệp được việc làm gì.'
'Trước đây thích Trạm thật, nhưng nghĩ rồi thì thôi.
Tôi mới mười bảy tương lai còn quan chăm chỉ, xinh xắn chút đỉnh, cớ gì vật vã vì gã đàn ông lạnh lùng ấy?'
'Không chị khoe khoang, chị đang dồn hết trí học hành. Đợi học muốn mê hoặc cũng được.'
Bạn bàn hỏi: định học đến giờ?'
'Đời vô hạn, học vấn vô bờ.'
'...'
11
Kỳ cuối kỳ đến nhanh.
Mấy gần thành tích Trạm nữa nhưng cũng chỉ quanh hạng 5.
Trong ngôi quán quân học nhiên mà đ/ộc chiếm, thuộc về tôi.
Ngày phát bảng điểm cuối kỳ, văn phòng chủ lấy phiếu điểm.
Nghe chủ 'Ôi, Trạm học kỳ chỉ chút nỗ lực giành ngôi nhất thôi. bài rồi, toàn lỗi suất. Con trai mà, cẩn thận bằng con gái, nhưng óc minh hơn.'
Giáo chủ chỉ mỉm cười đáp.