Tôi đường thang nấu gõ Dục.
"Vào đi."
"Chú ơi, chú đỡ hơn chưa? Cháu nấu canh lê đường phèn chú..."
Vừa gần, đã nằm vật ra mồ hôi ướt đẫm trán, chân mày nhíu ch/ặt trông rất khó chịu. đặt bát canh thế?"
Người run bần bật, lẽ bị lạnh? thử sờ trán - nhiệt độ dường tăng cao hơn?
Chăn đắp kín mít đã ướt sũng mồ hôi, ổn, phải tản nhiệt thôi. kéo chăn khỏi người ông, khô ráo hơn.
"Cô gì tỉnh táo một hé mở, dù vẫn toát khí người lại.
Cảnh tượng giống hệt đang lợi dụng người để chuyện mờ chất vấn của khiến vô cớ nóng mặt.
"Cháu chăn Cứ đắp kín tốt đâu, phải thông chút ạ."
Phó vẫn siết ch/ặt buông. gi/ật giật: tin đi. nhỏ yếu, mấy sốt quen chút kinh nghiệm mà."
"Khục khục." Ông ho mấy tiếng, "Tôi đồ."
...
Không đồ? Kí/ch th/ích á?
Liếc xuống chân, ngủ ướt đẫm mồ hôi vứt lăn lóc trên sàn - đúng là mảnh vải che thân!
Tôi hốt hoảng buông tay: đừng hiểu lầm! Cháu đối thừa đục thả câu!"
Phó gắng gượng ngồi dậy. chăn tuột vàng ngoảnh mặt ngơ.
"Cô muốn cũng phải đồng đã." Ông đầu với lấy bát canh.
Nhìn dáng vẻ xiêu vẹo ấy, chủ động xúc một đưa tận miệng: "Để giúp."
Phó nhăn mặt: "Cô chắc thứ được?"
Tôi suýt trợn mắt: "Dáng vẻ rồi kén cá chọn canh! tâm, ch*t người đâu."
Để chứng minh, húp thử một thìa: "Chà, lịm."
Đường quá thật, nhưng tác dụng vẫn thế! Không kịp chê, đút phập miệng. sụa, ho sụa.
"Chú chứ?" vỗ ông, lẩm bẩm: "... Cháu cố đâu..."
Lưng ướt nhẹp mà sờ vẫn cơ bắp cuộn.
"Hạ Lạc."
"Dạ?"
Phó nặng trĩu, đồng tử đen thẫm lấp lánh. Lưỡi nhẹ giọt đường tràn mép, giọng: "Ngọt thật."
"Lần sau sẽ điều chỉnh." bát canh: "Còn chú nữa không? nấu lại?"
"Không cần."
Cánh vạm với đường gân cuộn vươn điệu phớt lờ: "Tôi uống."
Nhưng nghẹt thở! Thôi đã chê kệ.
"Cháu đi lấy khô và chăn nhé."
"Ừ, trong đồ."
Tôi lon ton chạy đi. xong canh, tự ngủ rồi đứng cuối giường dẹp chăm chú.
Ánh ấy khiến ngồi trên đống Dọn giường mình chưa thế! Xong xuôi, hức chờ lời khen.
"Hạ Lạc." ho sụa, "Cô gì?"
Rồi bằng ánh đầu ẩn ý: "Chưa đi cô vẫn tơ tưởng chuyện sao?"
Tôi... oan gia đấy!
Tôi chỉ mong một lời khen năm thôi mà!
Để che giấu bối rối, má: "Mai học online, chú mượn laptop nhé?"
"Trong sách."
Tôi quay bước chuông lên. Tim đ/ập thình thịch - là kết quả xét nghiệm vấn đề?
Vội chạy lỗ nhòm...
Lương... Húc?!!!
Sao đây?!!
11
Lương mở, liên tục bấm chuông. kiến bò chảo nóng, chỉ muốn chui xuống đất.
"Sao cửa?" đứng trên cầu thang.
Tôi múa may chân tay, thào: "Lương Sao đây?"
Phó bình thản bước nhìn: "Nhà bên cạnh. Không nói à?"
Tôi há hốc - đâu bao giờ!
Đang lúng túng, đã cửa. gi/ật mình núp sau cánh cửa, trợn cảnh cáo: Mở báo trước!
Phó kh/inh khỉnh tôi, hé một nửa.
"Cậu, lâu thế? Cháu tìm chìa khóa cậu."
Lương lách vào. gi/ật b/ắn người!
Phó khép hờ cửa, chặn lối: việc gì?"
"Vào trong nói."
Một giữ ch/ặt cửa, thân hình vững chãi chắn ngang: "Nói đây."
Lương ngạc nhiên, cố tr/ộm: "Vào một chút được? cậu đang giấu tiểu thư nào trong này?"
"Mùa dịch, hạn chế tiếp xúc."
"Cháu đâu phải người ngoài."
Phó nhíu vẻ mất kiên Khí lạnh lùng của bậc bối ra khiến đối phương im bặt.
Lương ngoan ngoãn hẳn: nhắn tin rồi mà cậu trả lời."
"Không thấy."
"Cháu muốn hỏi mượn cậu ít th/uốc cảm. Mục Nghiên vẻ hơi sốt."
Mục Nghiên hắn?
Tôi siết ch/ặt nắm đ/ấm. ra thật lòng với cô ta. Ngày xưa sốt, chỉ bảo nóng!
"Không Hai từ lạnh băng lên, đóng sập.
Lương cửa: "Cậu, chưa nói xong..."
Phó đóng sầm cửa, kệ gõ ngoài kia. thở phào.
Giọng khàn lên: "Nhát mà đòi dì của Húc?"
Tôi...
Vừa ngẩng mặt đã đụng phải ánh mỉm của đối phương. Hơi thở lại, hormone bùng n/ổ.