Thời Hạn Của Anh Anh

Chương 10

12/06/2025 07:07

Chim b/éo vỗ cánh từ trong nhà bay ra, bắt chước giọng tôi một cách giả tạo: 'Giờ nói gì cũng muộn rồi, ta vỗ cánh bay đi, chẳng để lại cho ngươi sợi lông nào!'.

Huyền Li mặt lạnh như tiền, giơ tay búng một cái từ xa. Chim b/éo hét lên thất thanh bị hất tung, lộn mấy vòng trên không mới đứng vững.

'Ngươi làm gì thế?' Tôi trợn mắt lên, 'Nơi này không tiếp đón ngươi, tiên quân hãy về tiên giới đi!'.

Tôi đỡ lấy A Thứu đang choáng váng suýt ngã, đóng sầm cánh cửa lại.

23.

Tôi tưởng sau khi gặp Huyền Li sẽ hoảng lo/ạn, thậm chí sau khi hắn đi sẽ nghĩ ngợi lung tung.

Thực tế chứng minh, tôi chỉ ăn thêm ba bát cơm to rồi quên bẵng Huyền Li.

Tôi đếm những đóa hoa vàng úa tàn trong sân nhỏ, chợt nhận ra đã lại một mùa đông nữa.

Đám cưới cô gái họ Hoàng cũng sắp đến.

Thời gian trôi nhanh quá.

Nhưng mùa đông năm nay hình như cũng không có tuyết, bà lão lại phải chờ đợi thêm năm nữa sao?

Bùi Kỳ sao vẫn chưa về?

Mùa đông năm nay, đáng lẽ phải có tuyết chứ.

Phía xa Đông Lâm trấn trống chiêng rộn rã, họ ca múa đón mùa đông đầu tiên không có chiến tranh. Loài người quả là khác tiên nhân, dù gian khổ mấy vẫn giữ được hơi thở cuộc sống, chỉ cần thở được là lại sống hết mình.

Năm năm trời, cuối cùng cũng đuổi được quân Đát Đát về phương Bắc. Mọi người đều sống tốt rồi, nhưng người phương xa sao chưa về?

Tôi ngẩn ngơ nhìn những viên đường sơn tra đã mốc meo trong khăn tay - món quà bà lão chẳng nỡ ăn.

Hóa ra bà không chỉ tiếc của, mà còn trân quý tấm lòng người tặng.

Cô gái họ Hoàng khoác vai tôi nghiêm túc: 'Bé con, mùa đông nay sẽ có tuyết'.

Bà lão năm nay cũng buồn hơn mọi năm.

Bà không nói, nhưng tôi cảm nhận được.

Sợ về, lại sợ không về được.

Chim b/éo lắc đầu nói với tôi: Đây gọi là 'Cận hương tình cánh thiếp, bất cảm vấn lai nhân'.

24.

Đám cưới cô gái họ Hoàng rộn ràng tiếng cười. Chú rể quả đúng là tay tiết kiệm cừ khôi, từng đồng xu đều mài cho sáng bóng.

Khi đón dâu, con trai nhỏ mới thay răng của Lý gia nương tử x/ấu hổ bịt miệng, cầm hoa lóng ngóng vấp phải chú rể, cảnh tượng hỗn lo/ạn khiến gà vịt chạy tán lo/ạn.

Mọi người cười nghiêng ngả, đỡ người dậy thì phát hiện vài đồng xu rơi lả tả.

Chú rể da ngăm đen cao lớn xoa đầu cười ngây: 'Trên người còn mấy đồng để tối m/ua kẹo bí đ/ao'.

Trong tiếng cười giòn tan, chàng dắt con lừa buộc lụa đỏ đón cô dâu khăn che mặt.

Tôi mặc chiếc áo hoa bà lão may cả tháng, điểm đóa hoa đỏ giữa trán, tô son môi đỏ au, đứng sau đuôi cô dâu thu tiền mừng.

Lý gia nương tử tặng vải tự dệt, trưởng thôn mang trứng gà và gạo, quan làng Lão Lâm cho hai chai dầu đậu...

Họ cười nói rôm rả: 'Thôi đừng chất lên người bé con nữa! Bé không ôm nổi đâu!'.

Tôi ôm núi lễ vật che khuất tầm mắt, thở hổ/n h/ển: 'Được mà! Bao nhiêu cũng ôm được cho chị Hoàng!'.

Tiếng cười vang lên, mấy chị dâu phụ tôi chia bớt đồ.

'Bé con hôm nay xinh quá, bà Vân tìm đâu ra bé xinh thế?'

Bà lão cũng dự tiệc, nếp nhăn hớn hở: 'Cháu nhà ta đương nhiên xinh, bà cháu có duyên phận đấy'.

Giữa mùa đông mà lòng tôi ấm áp lạ.

Giá như Bùi Kỳ cũng ở đây.

25.

Không giấu nữa rồi, tôi chính là cá chép vàng.

Cầu gì được nấy.

Đang vật lộn với núi lễ vật, A Thứu từ ngọn cây lao đến như đi/ên, vẫy cánh chỉ về phía đầu làng: 'Phượng hoàng nhỏ Ngô Đồng Sơn về rồi!'.

'Chàng trai cưng của cô về đó! Oai phong lắm, theo sau cả đám người!'.

Tiếng chim vút cao, cô dâu họ Hoàng vén khăn dâng trà.

Tôi chậm chạp quay đầu, chìm vào ánh mắt người tới tựa tuyết bay, ánh nguyệt đầy tay áo.

Đèn lồng rực rỡ, cây thường xanh đung đưa dưới trăng, tà áo choàng phất phới, dáng người thanh tú hơn xưa thấp thoáng.

Tôi chợt có cảm giác xa lạ, không dám tin đây là Bùi Kỳ. Hình bóng trong ký ức bỗng hiện ra sống động, niềm vui khó tả.

Hình như chàng vẫn đứng đó, chưa từng rời đi.

Những bông lạnh lẽo rơi trên vai.

Bùi Kỳ cất giọng, họng lăn tăn: 'Tuyết rơi rồi'.

'Ừ, tuyết rơi rồi'.

Hai chúng tôi đồng thanh.

Mẹ chú rể uống trà xong, thở phào: 'Điềm lành đấy, sang năm ắt được mùa'.

Phải rồi, điềm lành.

Sang năm ắt được mùa.

Bùi Kỳ bước tới, thấy tôi ngẩn ngơ, lại trêu chọc búng trán tôi, lau vệt son trên má: 'Con nhóc, ta về rồi'.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Kẻ Đào Tẩu Tiểu Điềm Omega

Chương 13
Tôi xuyên qua vào một câu chuyện ABO, trở thành một nhân vật phụ đáng thương bị ép kết hôn Trong lúc tắm, tôi trượt chân ngã đập đầu đến mức... làm tổn thương não. Quên sạch nhiệm vụ, quên cả hệ thống. Suốt ngày chỉ ôm alpha kết hôn của mình mà cắn cắn gặm gặm. Đến khi phát hiện bụng mình đã đội lên một cục, tôi chợt thấy đám bình luận lướt qua. “Nhân vật phụ này làm cái quái gì thế?!” “Không ác độc nữa rồi à? Không gây chuyện nữa hả?” “Mày dùng nhan sắc mơn mởn như vậy mà dụ đại phản diện thành nô lệ tình yêu sao?” “Ôi nhưng bạch nguyệt quang của phản diện sắp về rồi, số phận vẫn không thay đổi, hắn sẽ chọn bạch nguyệt quang, còn nhân vật phụ và bé con đều phải xuống mộ...” Thì ra Thẩm Tuy Tri chính là đại phản diện?! Tôi liền dẫn theo con bỏ chạy trong đêm. Con tôi và mạng sống, tôi đều phải giữ bằng được.
274
2 Nhân Danh Anh Em Ngoại truyện
7 Đừng bỏ anh Chương 13
10 Bệnh Chương 42

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Gã Công Xấu Cũng Muốn Sinh Con?

Chương 7
Tôi là một gã Beta vô dụng trong tiểu thuyết ABO, còn Omega Giang Dao của tôi lại là nhân vật thụ chính. Tôi chán ghét cậu ấy, cũng không thể cùng cậu ấy vượt qua kỳ động dục. Giang Dao phải đi làm nuôi tôi, vì không có bạn đời an ủi nên đã ngoại tình với sếp, diễn ra mối tình cấm kỵ. Nhưng tình tiết truyện đã xảy ra chút sai lệch. Giang Dao ngày ngày hít hà tôi như hít mèo, hoàn toàn không có dấu hiệu ngoại tình. Thậm chí còn muốn dùng con cái để trói buộc tôi. Cậu ấy ôm lấy tôi, đôi mắt ngấn lệ đầy van xin: "Anh ơi, em sinh cho anh một đứa bé nhé? Anh nhìn em đi, yêu em một chút được không?" Tôi hồn xiêu phách lạc suýt đi triệt sản. Sau đó em ấy nuốt viên thuốc, cưỡng ép bước vào kỳ động dục, mùi hương pheromone ngọt ngào tỏa ra, mang theo ham muốn quấn lấy tôi. "Vậy cũng được, anh sinh em bé đi, em sẽ yêu con như yêu anh vậy."
ABO
Boys Love
Hiện đại
173
Thế thân Chương 22
Taxi Đêm Chương 16.