“Không sờ,” ánh mắt nén gi/ận, “Đinh yết hầu con trai tùy tiện động không?”

“Động thì sao ạ?”

Anh người hôn hôn chỉ ôm eo thở gấp, rồi mới thong thả nói: “Sẽ bị này.”

1

Ban đầu gh/ét Thần.

con trai của kế.

Bà nội kế, rằng ấy xinh đẹp, phụ đẹp thì lòng dạ an định.

Bà nội riêng tôi: “Con chỉ muốn bố nuôi hộ con trai thôi.”

Tôi cảnh giác suốt thời dài, hẹp hòi lâu. khoảng thời đó, kế luôn đối xử tốt tôi.

Bà ấy dẫn m/ua áo, hơn cả đồ m/ua con trai mình.

Con trai ấy m/ua sách, định m/ua một quyển.

bài tập học, chẳng tham gia đấu tin học.

Đây một dạng lấy lòng không?

Hay cách khác, đạn bọc đường?

Tôi thẳng: ơi, dì đừng lấy lòng nữa. Việc lấy lòng thể lâu dài, muốn khoảng cách lý.”

Nụ mặt kế băng, bố bắt đầu m/ắng tôi.

Từ nhỏ chưa từng m/ắng lần bảo xảo ngang ngược điều, sau xã hội chẳng thèm đoái hoài.

Tôi sầm cửa.

Lúc đó mùa lạnh c/ắt da.

Trong nhà lò sưởi, mà chẳng áo phao.

Rét run cầm cập.

Tôi muốn nhà nội, phát hiện mang điện thể xe.

Lúc thấy thật đáng thương.

Thật đáng thương.

Phố xá nhộn con nắm tay kẹo lô, đôi nhân dựa nhau oden, người xách rau điện thoại “Tối nay sườn chua về sớm nhé”.

Hình người quan chỉ không.

Tôi bật khóc.

Tôi khóc x/ấu hổ, mọi người quanh nhìn, nhưng thật nhịn được.

Chủ quán tạp hóa bước hỏi: gái sao thế? ít này, đây sưởi ấm đi?”

hiện đúng lúc này.

Anh quán: “Em gái gia đình, đưa về, ơn ạ.”

Anh vẻ tuấn tú, khí chất học giỏi, quán tin ngay.

Còn quay khuyên tôi: “Nào gái, chuyện nhỏ về đi, lạnh ốm.”

Tôi gi/ận.

Sao? nghĩ hết à?

ơn quán, đẩy mạnh anh: “Anh vai người gì vậy?”

Anh lảo đảo, mày: “Đừng gây rối nữa.”

Chủ quán vội hòa giải: nhà cháu, ở nhà. Ngoài lạnh thế, mặt rồi.”

mới chú cởi áo phao đưa tôi.

Tôi chối.

Một lạnh thật, hai áo do bố m/ua ta, sao được?

Tôi vào, ốm sốt hưởng thi cử!

Nghĩ vậy, ngừng phá, áo phao, đội mũ trùm chỉ chừa hai mắt.

Dáng đã cao so giới, vẫn cao hơn nửa đầu. Áo rộng thùng thình.

Tôi cố ý lẽo đẽo sau, gần cổng khu đô thị, điện thoại túi áo rung lên. lấy ra, đưa.

Trước mặt anh, nghe máy gọi tên “Duyệt Nhiên”.

“Dư Thần, cuối tuần sau rảnh không? Sinh nhật em, nhé?”

Giọng gái ngào.

Tôi cất giọng hơn: “Xin nhé, cuối tuần sau nhật, ấy đâu.”

lại mày, gi/ật điện thoại.

Tôi né tay anh, tiếp tục chuyện: “Hả? Em ư? Cô đoán xem nào, người cầm điện thoại ấy nữa?”

“Đinh đừng giở trò!” nắm tay cư/ớp điện thoại.

Trong khoảnh khắc đó, tắt máy.

Anh cầm điện gõ nhanh, lẽ đối phương.

Một phút sau, ngẩng đầu rác rưởi.

Rồi đi, thèm ý nữa.

Gió lạnh thổi qua, lòng chợt sướng.

Cảm giác hả khi trả th/ù thành công.

Bố đúng, xảo và ngang ngược.

Nhưng sao nào? được.

2

Tôi nhận khi nào?

Quá sớm, nhớ rõ.

Kỳ nghỉ đội tranh biện, cùng lớp, giáo nhóm.

dáng đẹp, năng nhã nhặn, biện chiếm giám khảo.

Tôi nhanh, cãi, nhị biện, đuổi đối phương ở phần do.

Đội trường ta bị loại ngay vòng đầu, chưa từng tỉnh trận.

Nhưng lần này, đội chúng thắng liên tiếp.

đoạt phong cách, đoạt biện thủ sắc.

Giáo viên mời nhiếp chụp đội, giơ cúp ý.

Sau xin một tấm tươi, đứng cạnh, khóe môi nhẹ, thanh tú.

Khi ấy sơ mi váy ngắn, sơ mi dài, tông đen trắng, lần giống trang phục đôi nhất.

Về sau, chúng chụp kiểu nữa.

Nhưng đó chuyện sau này.

Trên tiệc giáo nói: “Đinh Thấm này, cái miệng lanh lẹ của em, đây mời ly.”

Tôi vừa nâng ly, đã hướng về Thần: “Nhưng học ấy, dù nội dung sắc bén vẫn giữ thần thái thân thiện, giám khảo mới ưa.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm