Hứa Hiêu cười nói: vậy, để đến phòng y tế đi."
Tôi giơ chân đ/á cái.
Dư nhiên liếc Hiêu.
Rồi ấy tay về tôi: "Đi không?"
Hứa Hiêu ánh mắt nửa cười nửa muốn chửng tôi.
May lớp bộ môn thể dục từ đài lao xuống, để ý đến ánh mắt đối giữa Hiêu Thần, chẳng quan đến phản đối tay xốc bổng lên.
"Chuẩn bị chai nước bổ sung ion rồi, lát nữa vài ngụm đi!"
Tôi bị kẹp dưới nách lôi đi.
Như vậy tốt, khỏi phải để đến hàm ý Hiêu tay lửng lơ giữa trung Thần.
Không lâu sau, hội sinh chức cử lại.
Ứng cử chủ tịch hội sinh giáo chọn, mỗi văn tự nhiên người, chính Thần.
Phải nhỉ, cách thích dường khác gái.
Dù cuối cùng đến được nhau vọng trong ký ức ấy, rực chói lọi.
Hoặc chẳng cần cả, cư/ớp đi dự tích ấy, miễn khiến ấy nhớ đến được.
Vì vậy quả chọn ban cán chưa vẫn khá hồi hộp.
Tôi thực rất muốn thắng.
Đến mức bệ/nh hoạn.
Bảy ban cán sự, bốn ba Thần.
Tôi vô cùng đắc ý, ngồi đung chân trên yên sau xe giả khiêm Thần: lỗi nhé, hơn đấy."
Cậu ấy cười nói: đó tớ đấy."
Tôi kinh đến mức túm ch/ặt áo ta: "Cậu gì?"
Cậu ấy phanh, quay cười: "Chẳng phải rất muốn chủ tịch sao?"
Muốn chứ, vì mà muốn vậy.
Hôm đó thứ Sáu, hoàng hôn chưa tắt hẳn, ánh hồng nhạt lên gương bên cậu.
Xe cộ vùn lại, hương thơm từ món gà rán kem tỏa khắp nơi.
Tôi đột nhiên biết gì, nóng dưới nắng chiều.
"Cảm ơn nói.
"Chuyện nhỏ." Cậu ấy tiếp tục đạp xe, áo phục phồng lên cánh buồm.
Dưới ánh nắng, mái trông mềm mại lông tơ.
Chắc sờ rất thích.
Tôi tay chạm nhẹ rồi vội rút lại.
Tôi nghiêng kẻ tr/ộm, vô tình ánh mắt bé gái đang ăn kem.
Đôi mắt đen bé chớp chằm chằm.
Mặt bỗng càng thêm nóng bừng.
9
Bước năm cuối cấp, thời gian trôi nhanh chớp, ngày tháng tựa hồ đơn điệu chẳng bật.
Chỉ biết học, sách vở chất núi, ngòi bút ba ngày hết chiếc.
Thỉnh thoảng hoàng hôn khung cửa sổ, chợt nghĩ, tuổi trò dưới nắng chiều hôm ấy, dường xa lắm rồi.
Chúng sinh lớp 12, sống nội phút giây căng thẳng đến mức quá sức.
Tôi ít lạc hơn, ấy tầng tầng bốn, ngày về nhà, khó.
Nhưng chính trong ngày tháng gấp gáp ấy, ký ức len lỏi khe hở, khiến trăn thao thức.
Cậu ấy giảm đ/au đ/au đến mức co quắp, cầm trong mưa che em", hỏi muốn đặt nguyện vọng tiên gì.
Những điều này gì?
Phải minh chứng tình yêu?
Trong thời gian luôn thứ lấp lánh, ngọt ngào mảnh thủy tinh ngọt ngào, bạn nâng niu nó quá rực rỡ tinh khiết, nắm ch/ặt bị cứa m/áu.
Giữa ngày trong bài tập toán, khuya dậy sớm, suy nghĩ viển vông cỏ dại mọc um lấn chiếm mọi khoảnh khắc tập trung tôi.
Tôi mắc chứng dị Thần.
Khi chạy thể dục giữa giờ, xếp hàng m/ua đi ngang sân rổ, đến văn phòng nộp bài tập, luôn phát ấy tiên.
Dù chỉ đầu, mờ ảo, thoáng giáo "Năm nay chắc đạt chương vàng quốc gia nhỉ".
Thứ hạng tụt dốc.
Tôi cảm nào.
Tôi viết mình vài sự: Đinh à, em năm nay 18 tuổi, ba tháng nữa thi đại rồi, sắp được tự rồi.
Khi đại học, em muốn làm, muốn theo đuổi điều được, bây giờ được. Dù Thần, chính tình yêu, thể trở chướng ngại em.
Viết xong, cảm nhẹ nhõm hẳn.
Tôi m/ua cuốn khóa, rồi m/ua nhỏ, đặt bức thư sổ, cất hộp, rồi đặt lên tầng cao nhất giá sách bụi.
Tôi, long trọng ch/ôn cất mối tình đơn đúng thời điểm.
Kết quả kỳ thi Olympic mong đợi giành chương vàng quốc gia.
Huy chương vàng quốc gia ý nghĩa gì? Là được giảm 40 điểm Thanh Hoa.
Với năng Thần, thể thoải mái chọn ngành Thanh Hoa.
Bố nhất định ăn lôi khỏi núi bài tập.
Khi thu dọn xong cặp sách cổng, đứng đợi sẵn.
Vừa ấy cười: "Mới hai tuần gặp, trông tiều thế?"
Thực ấy rất vui, miệng kháy: "Làm so được sinh Thanh tương tớ chỉ cố gắng đại trọng điểm thôi."
"Nếu chỉ trọng điểm văn toàn đại loại hai mất." Cậu ấy cặp leo lên ghế sau.
Tôi ngồi ghế phụ ngủ tỉnh dậy xe đỗ trước nhà hàng.
Là quán Tứ Xuyên thích.
Bố cháu sẽ Thanh chứ?"
Dư đáp: đỗ dĩ nhiên rồi."
Bố hỏi tôi: "Thấm sao?"
Tôi cáu kỉnh: "Con thi Học viện Phật giáo Cáp Nhĩ Tân."
Dư cười để lúm tiền.
Dì nói: hỏi nhiều, bọn trẻ tự hoạch, phải Thấm?"
Tôi mất dì, gật đầu: "Dạ vâng, dì đúng."
Bố thin thít, chỉ ngừng gắp ăn rót nước tôi.