Én Xuân Ngậm Cành

Chương 7

18/08/2025 01:54

Song chí ít hiện tại có nàng níu kéo ta, ta cũng chẳng muốn trở nên như thế.

Lại nghĩ tới, năm nay thu liệp Hoàng thượng đặc biệt triệu Vân Nam hầu Bùi Minh hộ giá, e rằng cũng là để u/y hi*p các phiên vương.

Bùi Minh đã viết hưu thư, lần này vào kinh ắt hẳn cũng nhắm tới Nghi Xuân.

Mỗi lần cùng Nghi Xuân uống phổ nhĩ, ta đều suy ngẫm, nàng rốt cuộc thích trà Vân Nam, hay vẫn vương vấn người Vân Nam?

Phải vậy, hai người họ lưỡng tình tương duyệt, dẫu ta ở kinh thành cũng đành bất lực.

Quả nhiên, vật chẳng thuộc về mình dù cố giữ cũng vô ích.

【Mùa xuân thứ tư】

1

Ta gặp á/c mộng k/inh h/oàng.

Mộng thấy Chu Phi Ngư nằm giữa băng tuyết mênh mông, toàn thân nhuộm m/áu.

Tỉnh dậy, ta lại sợ hãi bồn chồn hồi lâu.

Từ lâu đã nghe Sóc Bắc giá rét, tháng chín đã tuyết rơi, vậy giấc mộng này há chẳng ngụ ý hắn thật sự sẽ bị giá băng làm thương tổn?

Ta ngồi đứng chẳng yên mãi, rốt cuộc quyết định b/án Túy Tiên cư, đổi chút bạc lẻ nhờ tiệm thêu gấp rút may áo bông cho tướng sĩ.

Song vừa bước ra cổng, ta lại gặp Bùi Minh.

Vân Nam hầu vào kinh hộ giá thu liệp, việc này ta nghe đồn đã lâu, chỉ không ngờ hắn tới nhanh thế.

Xem ra Chu Phi Ngư đ/á/nh ngươi chưa đủ, đồ tiểu vương bát đản này dám tới tìm ta.

Hắn nói, Nghi Xuân, lâu lắm không gặp.

Đúng là lâu thật, song hôm nay ta ra ngoài có việc, không rảnh hàn huyên cùng ngươi.

Ta phớt lờ, muốn rời đi, nhưng hắn chặn lại, ngập ngừng mãi mới thốt câu.

「Nghi Xuân, ta đã viết hưu thư rồi.」

Nghe nói rồi, đ/ộc thân vui vẻ, chúc ngươi hạnh phúc.

Hắn thấy ta vẫn chẳng muốn đáp lời, bèn lấy hộp quà nói, 「Mang tới cho nàng bánh hoa tươi và phổ nhĩ nàng thích nhất.」

Vốn ta chẳng muốn phí lời cùng hắn, nhưng hắn cứ ngăn cản không cho ta đi, ta bèn châm chọc vài câu.

2

「Ta sớm chẳng ăn bánh hoa tươi nữa, giờ ta chỉ uống Dương Tiễn xuân nha.」

「Ngươi đã uống qua Dương Tiễn trà chưa? So với phổ nhĩ ngon hơn nhiều.」

Lời ta nói quả thật chân thực, mấy ngày nay ngày nào ta cũng ở nhà thưởng trà.

Ban đầu chỉ hiếu kỳ, trà Chu Phi Ngư thích rốt cuộc hương vị thế nào, sau càng uống càng thấy trà này đậm đà thanh tươi.

「Vậy Nghi Xuân hãy dẫn ta vào phủ nếm thử.」 Hắn nói vậy.

Đồ vương bát đản còn muốn lừa trà uống, thật vô liêm sỉ!

「Phụ hoàng vừa ban nhiều lắm, song không thể cho ngươi uống, ta phải để dành cho phò mã về uống, hắn thích nhất trà này.」

Nói cách khác, phủ ta không trà tiếp đãi, không hoan nghênh ngươi tới.

Hắn hơi cuống lên, 「Nàng tưởng nàng thật sự hiểu Chu Phi Ngư sao? Hắn căn bản chẳng đơn giản như nàng nghĩ.」

Ta không hiểu lẽ nào ngươi lại hiểu? Ngươi có tư cách gì để nói về phò mã của ta?!

Ta nghiêm nghị, chậm rãi rõ ràng nói cùng hắn.

「Giờ có lẽ chưa hiểu, nhưng hắn là phu quân của ta, là người sẽ cùng ta trọn đời, ta nương tựa hắn, tín nhiệm hắn, cũng không dung thứ bất kỳ ai phỉ báng hắn.

Nói xong bèn rời đi, Chu Phi Ngư còn đang đợi áo bông của ta.

3

Xử lý xong việc áo bông, lại trước thu liệp phát hiện cây cung của ta hỏng.

Ta lén vào kho binh khí của Chu Phi Ngư, thoáng nhìn đã thấy cây cung treo trên tường.

Cây cung này tuy đã cũ, nhưng dùng lại vô cùng thuận tay, tựa như đúc riêng cho ta vậy.

Không phải tựa, rõ ràng chính là cung của ta, trên cán còn khắc tên ta.

Sao hắn lại có cung của ta?

Hắn ưa sạch sẽ, đáng lẽ cũng chẳng có thói sưu tầm đồ bỏ đi chứ?

Ta suy nghĩ mãi, rốt cuộc lúc tối ôm thỏ bông ngủ chợt bừng tỉnh.

Thì ra hắn chính là tiểu tử năm xưa trên săn trường bị đ/á/nh bầm dập mặt mày.

Lại là hắn!

Dù sao cũng chẳng ai biết, lúc đó ta c/ứu chính là phò mã tương lai của mình.

Tướng quân gấp đường, chẳng đuổi thỏ con.

Lúc đó ta chỉ tùy miệng nói vậy, không ngờ hắn thật sự thành đại tướng quân.

Sự đời vô thường thay ————

4

Nghĩ lại, năm đó hắn còn giúp ta bắt chú thỏ nhỏ, ta mang từ săn trường về cung nuôi rất lâu.

Sau Thanh Nhan tới tranh thỏ của ta, ta đương nhiên không cho.

Giằng co giữa chừng, lại văng lồng xuống hồ nước.

Ta lập tức nhảy xuống nước, song chú thỏ của ta vẫn không c/ứu được.

Ta rơi nước bị nhiễm lạnh, lâm trọng bệ/nh, trong cơn bệ/nh cũng khóc lóc đòi đi tìm thỏ nhỏ.

Để dỗ ta, mụ mụ tìm đủ loại thỏ, trắng đen b/éo g/ầy, song chẳng có con nào là thỏ nhỏ của ta.

Ta khóc lóc càng dữ dội.

Sau, Hoàng tổ mẫu mời pháp sư tới, nói triệu h/ồn chú thỏ ấy nhập vào thỏ bông.

Hoàng tổ mẫu cầm thỏ bông bảo ta, nhìn xem, thỏ nhỏ của con chẳng phải đã về rồi sao.

Ta biết bà đang dỗ dành ta, song lúc đó ta đã chấp nhận sự thật thỏ nhỏ chẳng thể trở lại, bèn không gây náo nữa.

Chỉ từ đó về sau, lại thành thói quen ôm thỏ bông ngủ.

5

Bùi Minh cũng biết ta thích thỏ, lúc thu liệp hắn bắt một con ép đưa ta.

Thanh Nhan tuy tới muộn nhưng không vắng mặt, lại tranh giành, dù sao thỏ này Bùi Minh đưa ta cũng chẳng muốn nhận, đành tặng luôn cho nàng.

Ta luôn nghĩ về chú thỏ nhỏ Chu Phi Ngư tặng.

Đó là con thỏ đầu tiên ta nuôi, sau này dù thỏ tốt hơn cũng chẳng sánh bằng.

Ta nghĩ, ta chỉ yêu duy nhất chú thỏ nhỏ ấy.

Đúng, ta yêu nó.

Ta yêu nó, ta yêu hắn, ta chính là yêu hắn!

Thì ra Hoàng tổ mẫu không lừa ta.

Chú thỏ ấy chạy đi rất xa, song nhiều năm sau, nó lại nhảy về trong tim ta.

【Mùa đông thứ tư】

1

Ta ngắm trăng lưỡi liềm trên trời, chẳng biết đầu kia vầng nguyệt có ai đang nhớ ta chăng.

Nghĩ vậy, ta lại hắt xì hai cái liền.

Đây có phải nàng đang nhớ ta?

Lúc này nàng hẳn đang ở săn trường, Bùi Minh ắt cũng bên cạnh.

Còn đang làm gì, ta chẳng dám nghĩ sâu thêm.

Nghĩ lại có Bùi Minh ở đó, nàng hẳn chẳng rảnh tâm nhớ tới ta, vốn là ta tự mình đa tình.

Sợ rằng chẳng ai nhớ tới ta, mà khả năng bị gió lạnh làm nên còn lớn hơn.

Thân ta sao yếu đến nỗi này, chỉ bị lưỡi ki/ếm cứa hai nhát, lại để gió lạnh Sóc Bắc thừa cơ xâm nhập.

Nghĩ lại cũng đã lỡ ba mùa đông khắc nghiệt Sóc Bắc.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm