“Trụ trì nói đúng…”
Trụ trì?
Tôi biết Lương Dĩ Hằng tin vào Phật giáo, nhưng chưa nghe cậu ấy nhắc đến vị trụ trì nào cả.
Những lời lẩm bẩm đ/ứt quãng, khó hiểu khiến tôi hoàn toàn không nắm được ý nghĩa.
“Dù đã dùng cách không đúng…
“Cảm ơn trụ trì…
“Không buông tay, sẽ không buông tay đâu.”
…
Sau đó, tôi mơ hồ nghe thấy Lương Dĩ Hằng lẩm bẩm điều gì đó, nhưng cơn buồn ngủ kéo đến, tôi chìm vào giấc ngủ.
6
Việc về biệt thự thăm ông nội vào tối thứ Sáu đã thành thông lệ.
Ông nội Lương yêu quý tôi vô cùng, giống hệt ông nội Trình của tôi. Từ ông, tôi cảm nhận được tình thân đã lâu không gặp.
Biệt thự tọa lạc giữa lưng chừng núi Mặc, chỉ giới nhà giàu hoặc quyền quý mới có thể an dưỡng nơi đây.
Nhớ lần đầu theo Lương Dĩ Hằng về đây, tôi suýt ngất đi vì choáng ngợp, tưởng mình sẽ được yên vị nơi này mãi mãi.
Đi được một đoạn, Lương Dĩ Hằng chậm bước, nhìn tôi mỉm cười.
Tôi ngơ ngác.
“Cười gì thế?”
“Không hiểu sao mỗi lần đưa em về nhà, lòng anh lại ngọt ngào đến thế.”
“…”
Má tôi ửng hồng, quay mặt đi.
Dạo này Lương Dĩ Hằng bỗng trở nên ngọt ngào lạ thường.
“D/ao Dao về rồi à.”
Giọng ông nội vang vọng, đầy trìu mến.
Thấy tôi, ông lập tức phớt lờ cháu trai ruột của mình.
Thực lòng tôi không hiểu vì sao ông lại quý tôi đến thế?
Trước khi về ra mắt gia đình Lương Dĩ Hằng, tôi đã lục tìm thông tin về ông nội cậu ấy. Người ta đồn ông tính khí nóng nảy, khắt khe, hiếm ai vừa mắt, kể cả các tiểu thư danh giá.
Khi ấy tôi hoảng lắm, một sinh viên mới tốt nghiệp tầm thường như tôi sao dám so bì với các tiểu thư thượng lưu.
Trước buổi gặp, tôi đã dặn Lương Dĩ Hằng: Nếu bị đuổi cổ, tôi không chịu trách nhiệm, tiền hợp đồng vẫn phải trả đủ.
Nào ngờ sau khi vào cửa, nửa giờ trò chuyện với ông nội Lương, ông chẳng những không khó tính mà còn cực kỳ hòa nhã.
Ông bảo: “Đúng là cô gái mà thằng cháu ta để trong tim, tốt lắm tốt lắm.”
Tôi vượt ải thành công.
Trước khi về, ông nội Lương đưa cho tôi chiếc vòng tay của bà nội còn để lại.
Lương Dĩ Hằng nói có lẽ tôi có tướng mạo dễ mến, hợp nhãn người già.
Soi gương nhìn đôi mắt hươu non, làn da mịn màng cùng khuôn mặt tròn trịa của mình, quả thật trông rất dễ thương.
Tôi nhanh nhẹn chạy đến đỡ ông, ra vẻ ngoan ngoãn nhất có thể.
“Dạo này ông có khỏe không? Có uống th/uốc đúng giờ không? Có lén uống rư/ợu không ạ?”
“Ôi dào, không có uống đâu, ông khỏe lắm. D/ao Dao, hôm nay mình tiếp tục câu chuyện dở dang lần trước nhé.”
“Dạ.”
Thoáng chốc, tôi ngỡ như đang gặp ông nội Trình của mình. Ông cũng hoạt bát như thế, ánh mắt tràn đầy yêu thương khi nhìn con cháu.
Lương Dĩ Hằng mang dép lê đến, tôi vô thức thốt lên: “Cảm ơn.”
Cậu ấy nhíu mày không hài lòng: “Hử? Em khách sáo thế này muốn ông nghi ngờ à?”
“…”
Nhầm rồi, làm lại.
Tôi vội điều chỉnh giọng thành ngọt ngào: “Cảm ơn chồng iu, chồng tốt nhất quả đất.”
Người đời khó đoán, sở thích của Lương Dĩ Hằng càng không thể lường trước.
Lương Dĩ Hằng khoác vai tôi, ánh mắt đượm tình: “Tốt hơn bảy gã hoang dã kia sao?”
“Ờ…”
May mắn là ông nội đã vào bếp trò chuyện với dì giúp việc, phòng khách chỉ còn hai chúng tôi. Tôi lẳng lặng giữ khoảng cách an toàn.
“Bao nhiêu ngày rồi mà anh còn nhớ chuyện đó sao?”
Cậu ấy sửa lại ve áo: “Bảy người cơ mà, phu nhân không thấy nhiều sao?”
“…”
Nói năng bất chính, suốt ngày trêu đùa tôi.
“Lương tiên sinh đúng là khéo nói đùa.”
“Em vừa gọi anh là gì cơ?”
Quen miệng tưởng qua mặt được, nào ngờ không thoát khỏi sự tỉ mỉ của Lương Dĩ Hằng. Tôi bặm môi, thử gọi: “Lương Dĩ Hằng?”
Không phản ứng.
“Chồng ơi?”
“Ừ, anh đây.”
Đồ xỏ lá…
Trên bàn ăn, trước mỹ vị, tôi ăn uống thả ga.
Đồ ăn ở biệt thự đúng là món tủ của tôi.
“D/ao Dao ăn chậm thôi, dì làm toàn món cháu thích đấy.”
Ông nội chống gậy, sai Lương Dĩ Hằng gắp thức ăn cho tôi. Bát tôi đầy ắp, hạnh phúc tràn trề.
“Để bụng uống canh nha.”
“Dạ.”
Thừa lúc ông vui, lúc Lương Dĩ Hằng đi lấy canh, tôi hỏi thăm ông về chuyện vị trụ trì.
Kể từ đêm đó, Lương Dĩ Hằng đã ở lỳ phòng tôi.
Cũng nhờ vậy, tôi phát hiện cậu ấy hay nói mớ khi ngủ, thường nhắc đến “chùa chiền”, “trụ trì”…
“Cháu nói đến trụ trì Phổ Từ ở chùa Tĩnh An phải không?
“Chuyện này bắt đầu từ năm Dĩ Hằng học lớp 11. Khi ấy cháu ấy bị trọng bệ/nh, suốt ngày kêu đ/au nhức xươ/ng cốt, lại còn nói lảm nhảm những lời vô nghĩa.
“Ông đưa cháu đi khám, kết quả xét nghiệm hoàn toàn bình thường.
“Nghĩ do tà khí xâm nhập, ông đưa cháu đến chùa Tĩnh An danh tiếng, gặp trụ trì Phổ Từ.
“Trụ trì trò chuyện với cháu rất lâu.
“Kỳ lạ thay, chưa đầy ba ngày, cháu đã khỏe mạnh trở lại.
“Nhưng tính cách cháu thay đổi hẳn, từ một đứa hiếu động thích náo nhiệt trở nên lạnh lùng, ít giao thiệp với bạn bè.”
Hóa ra bức tượng Phật nhỏ trong nhà Lương Dĩ Hằng là vì lẽ đó.
“Ông không ngại nói ra, thực lòng lo sợ Dĩ Hằng mắc di chứng từ trận ốm nên mới không yêu đương, tránh tiếp xúc nữ giới. Lén lút giới thiệu cho cháu không ít người.
“Mãi đến một ngày, cháu chạy về báo đã tìm được người cùng chung sống, ông mới yên tâm.
“Từ khi kết hôn với cháu, tính cách Dĩ Hằng thay đổi hẳn, còn biết đùa giỡn với ông nữa.”
Đúng vậy, cậu ấy còn biết châm chọc người khác nữa.
Kết thúc câu chuyện, Lương Dĩ Hằng mang canh trở lại.
May mắn thay cậu ấy gặp được trụ trì, không như tôi không có duyên gặp mặt.
Trên đường về, nghĩ về lời ông nội, tôi tò mò hỏi: “Lương Dĩ Hằng, tối nay em nói chuyện với ông về lần anh ốm hồi lớp 11. Trụ trì Phổ Từ thần kỳ đến thế sao?”
“Trụ trì tu hành nhiều năm, tâm thanh tịnh, người giải đáp khó khăn cho ta, là ân nhân lớn của đời ta.”
Trước giờ chưa nghe về quá khứ của Lương Dĩ Hằng, nay ông nội nhắc đến, tôi chợt nhớ lại chuyện cũ của mình.
“Trùng hợp không? Hồi cấp ba ông nội em cũng đưa em đến chùa Tĩnh An, nhưng đúng lúc trụ trì đi hóa duyên nên không gặp được.”
“Em cũng đi lễ Phật à?”
“Không, em đặc biệt đến yết kiến trụ trì.