19
Ta trở về Lạc Phong Viện, Trường An đã tắm rửa xong xuôi. Chàng giờ đây đã tiến bộ hơn trước nhiều, biết tự giác dùng đồng hồ cát, đúng giờ tự thức dậy.
Mái tóc ướt sũng của chàng chưa kịp lau khô, rũ rượi buông xõa. Thấy ta về, đôi mắt chàng sáng rực như sao, cọ cọ vào người ta tựa chó con mới đẻ.
Ta cầm khăn vò tóc cho chàng, bỗng nhớ đến bóng lưng cô đ/ộc nơi Hàn Sơn Tự năm nào - kẻ chẳng bao giờ đáp lời, chẳng ngoảnh mặt, ngày này qua tháng nọ cúi đầu vẽ tranh. Hóa ra chàng vẫn nghe được lời ta, đã âm thầm khắc ghi hình bóng ta vào ký ức, phác họa lên trang giấy.
Ta nhẹ nhàng nâng cằm chàng, chạm môi hờ hững như chuồn chuồn đậu nước. Dù biết đáp án vẫn không ngừng hỏi: "Phu quân vẫn còn ấn tượng với ta chứ?"
Trường An liếm môi, dường như cảm thấy cách hôn mới lạ này thú vị, thành thực đáp: "Nhị Nha ồn."
Ta đẩy phịch mặt chàng ra xa, bất chấp ánh mắt uất ức của chàng, quay mặt vào phòng tắm.
Ba tháng chung sống chỉ nhớ mỗi tiếng ta ồn ào. Gh/ét ta lắm lời, ta còn chưa trách chàng giả đi/ếc năm nào.
Lần trong phòng tắm gọi chàng cũng chẳng phản ứng, khiến ta tưởng nhầm người. Nhưng cũng không trách được, có lẽ trong tiềm thức chàng chưa từng đối chiếu "tiểu hòa thượng" ta nhắc đến với bản thân.
20
Xuân sang năm sau, nhà hàng xóm phủ Hầu lại đón cháu đích tôn. Cùng Hầu phu nhân đi thăm hỏi, ta thấy ánh mắt mong mỏi thèm khát của bà.
Dù từ sau lần nói chuyện ấy, phu nhân không nhắc đến chuyện của ta và Trường An nữa, nhưng ta không nỡ để bà thất vọng.
Ta yêu Trường An, cũng nguyện sinh con cho chàng.
Nhưng nhìn chàng trai mới chỉ biết hôn má chuyển sang áp môi, ta đ/au đầu bưng trán.
Chàng như đứa trẻ học đòi, cứ dạy một bước làm một. Lại toàn ta chủ động, cảm giác như đang vội vã dùng con cái trói buộc chàng...
Nhưng đã là vợ chồng, lẽ nào mãi hữu danh vô thực?
Đêm ấy Trường An lại tìm ta hôn hít, áp môi xong định ngủ. Ta cắn răng đưa lưỡi.
Đôi mắt trong veo của chàng tròn xoe kinh ngạc, như bị dọa hết h/ồn. Ta x/ấu hổ chui tọt vào chăn, mặc chàng gọi thế nào cũng không dám ló mặt.
Ai ngờ Trường An học nhanh thật. Có mẫu của ta hôm trước, hôm sau đã chủ động đưa lưỡi.
Ừm...
Chàng bảo thích cách này.
Ta ngượng không thừa nhận.
Kỳ thực ta cũng thích.
Dần dà tiến triển, từ ta chủ động ban đầu, đến khi chàng mỗi lần hôn đều không kiềm được tay luồn vào áo ta.
Nhưng chỉ dừng ở đó. Trường An dù khó chịu mấy cũng không tìm được lối thoát, nhiều lần như vậy thành ra chàng sợ không dám hôn nữa, ngày ngày trùm chăn ngủ.
Ta ngập ngừng muốn nói lại thôi.
21
Trường An nhịn mấy ngày lại không kìm được ôm ta hôn. Ta mê muội trong nụ hôn, chàng đột nhiên rút lui, gục đầu định chạy đi ngâm nước lạnh như mọi khi.
Ta vội kéo chàng lại, trong ánh mắt nghi hoặc của chàng, nhẹ nhàng đẩy ngã chàng, đỏ mặt ngồi lên người.
Hồi còn là thiếu nữ, thường nghe các mệ phụ đầu làng bí mật bàn chuyện phòng the khoái lạc.
Khoái chẳng thấy, chỉ thấy mình sắp ch*t.
Đau đến mức không dám động đậy. Ta khóc, Trường An cũng đ/au chảy nước mắt. Tạm xong vẫn không xong, đ/au không chịu nổi, ta đành rút lui.
Nửa chừng bỏ dở, Trường An vừa tủi vừa khổ. Ta áy náy, đành giúp chàng một lần.
...
Một lần thất bại, nhưng khiến Trường An học được cách giải quyết khác.
Ta với Trường An, cũng coi như có nửa phần thực chất phu thê chứ nhỉ?
22
Gần đây có tin mừng, Thôi Oánh đã đính hôn. Từ lễ đính hôn đến thành hôn chỉ một tháng, tuy gấp gáp nhưng lễ cưới vô cùng long trọng.
Nghe nàng gả cho thanh mai trúc mã, người từ năm mười bốn tuổi đã muốn cưới nàng.
Trường An dự tiệc cưới về, trở nên thần bí. Mãi đến một hôm, mấy bà mối kéo ta đi lấy số đo. Vừa may áo xuân xong, sao lại đo? Họ bảo để may hạ y.
Ta tin là thật, cho đến khi trong phòng nhìn thấy bản vẽ chàng vứt đó.
Trong tranh là ta, khoác hồng bào giống ngày Thôi Oánh xuất giá, ngồi kiệu hoa.
Ta đặt tranh về chỗ cũ, cố ý úp mặt xuống.
Những ngày sau, phủ Hầu người ra vào tấp nập. Hỏi có chuyện gì, họ giấu biệt. Ừm, ta cứ giả vờ không biết vậy.
Quay về thêu mặt quạt.
Áo cưới chắc không cần ta thêu, vậy thì thêu quạt vậy.
Đến khi mọi thứ chuẩn bị xong, ba ngày trước thành hôn, Hầu phu nhân mới đem tin vui bất ngờ nói với ta: Muốn cho Trường An và ta hoàn thành hôn lễ.
Phu nhân đòi lại 450 lượng bạc đáng lẽ thuộc về ta, lại chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh hơn, đều nhập vào hồi môn.
Bởi ta từng nói, gia đình cũ đối xử tệ với ta.
Vì thế việc tái hôn này phụ mẫu ta không hay biết. Chuyện 500 lượng lễ kim năm xưa, họ cũng không rõ.
Nghe nói phụ thân ta lấy 50 lượng bạc m/ua cho đại huynh một sân viện trong huyện, muốn cưới được tiểu thư thành thị để vẻ vang tổ tông.
Tiếc thay đại huynh nhiễm c/ờ b/ạc, không những mất việc mà còn đem sân viện ra cầm cố, n/ợ ngập đầu.
Chủ n/ợ muốn ch/ặt ngón tay đại huynh, phụ thân đành b/án ruộng sinh kế trả n/ợ. Giờ cả nhà làm ăn mày trong thành.
Họ từng muốn tìm ta, nhưng lúc b/án ta thậm chí không thèm nghe b/án cho họ Tạ nào. Thêm vào đó phủ Hầu âm thầm ngăn cản, dù có tìm tới cũng không được gặp.
Ta từ dinh thự khác của phủ Hầu xuất giá, tòa nhà này cũng là hồi môn phủ Hầu thêm cho.
Trường An đến nghênh thân, mặt tươi như hoa, cưỡi ngựa hồng. Tạ Trường Thanh tươi cười hộ tống bên cạnh, không ai nhận ra chàng từng có tật, đều khen đại lang nhị lang phủ Tạ đều là mỹ nam tử, rồng phượng giữa nhân gian.