Ban đến với cũng gỗ.
Sau này, dẫn về ra mắt gia đình.
Một lần tình "khúc gỗ" như quen, sa sầm nét mặt.
Ở chỗ vắng người, bà lạnh lùng tôi:
"Triệu Gia tên ông ngoại đặt nó. Tùy tiện đổi tên khác bất sự đấy."
Tôi mình thất ngôn, cũng vì yêu nên vào trong.
Từ học cách thu tính ngang bướng những thú vui nhỏ vụn vặt, gỗ nữa.
Mà nghiêm túc Gia Thụ, A Thụ.
Ngờ đâu phụ nữ khác gỗ?
Còn đêm trằn trọc thao thức, lặng lẽ rơi lệ.
Lần giở ký ức về tôi, cố tìm ra lý do vì đến bước này.
Vậy uống rư/ợu sake, ăn đồ Nhật với nữ nghiệp?
Triệu Gia thoáng vẻ hoảng hốt, giải thích c/ụt ngủn:
"Chỉ bạn bè thường, cùng ăn bữa cơm đơn thôi."
"Lái xe đi!"
Tôi nhắm mắt lòng như cơn gió lạnh thổi buốt giá.
Có lẽ mãi hiểu.
Điều sự tổn thương nhắn của Quý Ương Ương, chính biểu tật mình của anh.
Khiến bạn thường trở nên khác thường, chính thái độ giấu giếm của anh.
Vì nhắn Quý Ương Ương điện.
Tôi cũng tắt chuông.
Giai điệu trầm lắng vang chật hẹp.
Bầu khí dần trở nên ngột ngạt.
Đột nhiên quát dữ:
"Cúp máy đi!"
Giọng nói mình.
R/un tắt ng/uồn, bỏ điện vào túi niêm phong chuẩn sẵn.
"Yên tâm, xem điện cũng đụng đến Quý Ương thời thuận, ngoài đuổi ra, gì khác."
"Cố Sơ Ý, lúc nào cũng bầu khí trở nên căng như vậy, còn tỏ ra mình sai chút nào."
Lời châm chọc của hề giấu giếm.
Tôi đến tim.
Mình sai sao?
Ánh mắt chất vấn:
"Sao tức gi/ận?
"Vì hiểu lầm anh?
"Hay vì lời nói dối của giả vờ ngơ chịu?
"Triệu Gia Thụ, đừng quá đáng!"
Mặt tái mét, im lặng.
Tôi ra sổ, cuối cùng cũng rơi lệ.
Ngoài kia dòng sông cuồn cuộn, xe những dòng ngầm hỗn lo/ạn.
Anh lơ đễnh chút, xe đ/á/nh lái.
Trước đ/âm vào lan can gắng hết sức xoay lăng phía tài xế đ/âm vào.
Anh mất trí nhớ, sự.
Sáu năm trôi cả đều thay đổi.
Nhưng những thứ, rốt cuộc ngấm vào tủy.
Anh sẵn sàng thân vệ trước.
Chính điều này đớn ng/uôi.
Tôi hiểu rõ, rời xa Triệu Gia Thụ, đ/au, buốt, thậm chí ch*t đi.
Vì thế nỡ tay dễ dàng.
Nhưng nhất tình cảm đây sao?
Không thể cũng thể rời đi.
Chỉ thể xoay vòng tại đến lòng...
3
Triệu Gia đến chỉ định việc.
Anh mặc chiếc sơ mi trăm tủ, len lỏi trên chuyến tàu sáng sớm, chạy vào chấm công.
Khi ngồi vào chật hẹp, thấy thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ vì giữ thưởng chuyên vui.
Anh điện chào hàng tiên, vẻ lúng túng giấu nổi.
Đứng sau cảnh ấy, cười.
Khi bên nhân viên sales.
Nhà quá nghèo, đặc quyền như các gái bản địa khác chọn lễ tân - ổn định thoải mái.
Tôi dốc toàn lực vé phố này.
Hồi đến Triệu Gia Thụ.
Anh gắt gỏng hỏi riêng của nhưng giọng hoảng lo/ạn "Em gái nói vài câu đi, giọng cũng hay đấy".
Trong lòng ch/ửi thầm "bi/ến th/ái", nhưng sự xin lỗi vì nhầm, định máy.
Anh tha: rồi chạy à, dễ thế đâu".
Mà quy định khách ta trước.
Anh lảm nhảm thứ chuyện trên trời biển.
Tôi sốt ruột ngầm ám chỉ máy.
Nhưng cứ thích trêu chọc.
Khi sắp khóc vì sốt ruột, "Cô b/án mười phần".
Tôi choáng váng.
Ụ ớ nói: b/án hàng, chỉ tư vấn mở hàng nhượng quyền thôi ạ".
"Ồ, vậy mở cái, tư bao nhiêu?"
Hôm ký hợp lớn nhất sử ty.
Cúp như mất h/ồn hoàn tất thủ tục, rồi đứng ch/ôn chân phòng kế toán.
Nghe kế báo chuyển khoản tim như nhảy khỏi lồng ng/ực.
100 triệu con lớn nhất đời thấy.
Niềm vui lúc tả xiết.
Nhưng sau này biết, chỉ giá chiếc pha lê nhà thôi...
4
Tôi thăm cùng phòng của anh.
Việc này danh nghĩa thư ký, chủ nhân sự.
Lần này xuất với tư cách khách hàng đến khảo sát dự án.
Vị phòng nịnh nọt tôi, qua buồn tâm.
Khi ngang chỗ thấy tôi, lộ vẻ kinh ngạc.
Tôi gật rồi lờ đi.
Triệu Gia bây đốn.
Con ta, nếm chút khổ trân trọng.
Những ngày sau Triệu Gia đều đặn, còn sắp xếp việc.
Tôi chuẩn đuổi anh.
Như cách đuổi năm xưa.
Việc này tốn nhiều thời nên sắp xếp trước.
Đến ngày tái lái xe đến đón anh.
Ở cổng khu nhà trọ tồi tàn, nơi qua tấp nập.