Tết Đán, dọn lý nhà, chuẩn bị xuất ngày tới.
Mùng 5 Tết, Quý nhiên gõ tôi.
Nhìn thấy Quý Tu, đến mức đờ vội đẩy 'Anh đến gì vậy!'
Quý như tiền: 'Nhớ em, sao?'
'Trần Cẩn, đấy?' Mẹ bước ra. Ch*t rồi.
Quý nhanh chóng thay đổi sắc mặt, nụ chuẩn mực: 'Chào cháu phòng đại học Trần Du. có họ hàng thành phố đến chúc Tết Trần Du.'
Xạo! họ hàng nào thành phố chứ? Với qu/an h/ệ giữa và trai chẳng thân thiết gì, còn công nhận nữa là.
Mỗi lần video call, trai luôn nền: 'Phải kiểm tra kỹ tao!'.
Quý hiền 'Đây hẳn sinh đôi Trần Du rồi. Giống y như lời ấy nói, hai chị đúng như đúc.'
Diễn xuất thật đỉnh.
Anh trai vừa ngáp vừa đi ngang, kinh hãi và Quý Tu. Gặp ánh mắt hoảng tôi, 'Cậu đến gì vậy!'
'Chúc Tết phòng thân thiết mà.'
Quý đúng là...
Dụ dỗ bố đến mức tối nay còn tôi.
Khi bếp, nhanh trí tai tôi: 'Tối có việc em.'
Tôi hoảng đẩy ra.
Biến phòng.
Nửa đêm, bị đ/á/nh thức.
Bố đứng trước phòng trai bật sáng trưng. Anh trai co rúm người ôm mày kinh hãi, cạnh Quý xanh mặt.
Nhận ra nhau, cả hai đồng thanh động tác buồn nôn.
Sau 3 giây chấn động, đoán ra sự thật.
Có lẽ Quý đã nhầm phòng.
Tôi bật cười, khi nét bố nghiêm trọng.
Tiếp theo gào thét x/ấu 'Không liên quan đến Anh ta...'
Tôi lướt đến bịt 'Anh nói gì vậy? Bạn phòng đi lộn phòng rồi...'
Vừa nói vừa liếc mắt ra hiệu: Tỉnh táo bị bẻ g/ãy chân à?
'Dì xin cháu ngủ đi lộn phòng...' Quý tỏ ra thành khẩn.
Bố rồi.
Nằm trên giường vẫn thầm, bỗng nhận Quý Tu: 'Mở cửa.'
Hắn đêm ngủ gì vậy?
'Không mở gõ đấy.'
Hắn dám!
Tôi đành xuống mở cửa.
'Đêm ngủ, đi tr/ộm cắp à...' dám bật đèn, chất vấn. 'Suỵt...'
Hắn ngột bịt tôi, lôi phòng, phòng khép nhẹ.
Tôi giãy giụa, nghe giọng 'Đừng động đậy, bị nghe thấy đấy.'
'Anh phòng gì?'
'Em nghĩ gì, hả?' Quý khẽ tai nóng bừng. May tối om thấy gì.
'Anh... gì được.'
'Ra lệnh anh?' Giọng Quý đe dọa: càng cấm càng ngăn anh.'
'Em... xin anh.' khóc, b/ắt n/ạt chứ.
Quý cúi đầu áp cổ tôi: 'Thôi, trêu nữa.'
'Sắp đi có không?'
Anh ta... ôm không?
'Không...'
'Hửm?' cảnh cáo bằng hừm dựng tóc gáy.
'Ý buồn ngủ lắm ra không?'
Hắn đặt quấn dày rồi đ/è trên, áp sát 'Ngủ nữa về.'
Tôi như con nhộng kén, chỉ ló mỗi cái đầu: 'Anh sẽ cảm đấy.'
Hắn cười: 'Vậy ngủ chung nhé?'
Đồ vô liêm sỉ.
'Thôi động nữa.' thở kìm nén.
'Nhưng sang nước ngoài liên lạc hàng ngày! Nhắn giả thấy!
'Nghỉ lễ đón!
'Không thân thiết với trai Tây! Không dự tiệc Nếu bị bắt hậu quả rồi chứ?' Quý đe dữ tợn.
Tôi nuốt nước bọt: rồi.'
Trong lòng nghĩ: đó quản em!
Quý như đọc suy nghĩ, giọng hơn: 'Đừng tưởng bở, sẽ thường qua bắt em.'
Hừ, đồ đàn ông này.
'Anh khác.' nhắc nhở.
Hắn khịt mũi: 'Còn ai.'
'Anh trai được.' cố ý đùa thêm.
'Trần Cẩn, ch*t à?' Quý nghiến nghiến lợi tiến gần: trai nôn rồi.'
Được đùa thôi, gần nữa.
Tôi 'Đừng đây, đấy.'
Hắn khẽ: người xem, cưới luôn.'
Hừ, thật quá đáng.
Đột nhiên hắn nghiêm túc: 'Trần Cẩn, chỉ yêu em.'
'Dù có trăm người giống em, nhưng họ em.'
Vừa dứt lời, Quý hôn môi tôi.
Tôi bị cựa cự nụ hôn nồng giữa đêm đông người váng.
Áp lực từ theo sự hung hoa mắt.
Sao càng càng mạnh thế, sợ.
Cuối hắn buông nắm thở dài: 'Phiền, phát mất.'
Tôi nằm dám kêu.
Sợ quá rồi.
Nhưng khóe nhếch ngào.
Cứ nhau, rời.
Đây mối tình thay thế.