Anh tự nhận thấy mình đã hoàn toàn sa lầy. Đêm hôm đó, có kẻ s/ay rư/ợu đã hôn anh, ngày hôm sau lại vô trách nhiệm không nhớ gì hết, đúng kiểu một cô gái lăng nhăng. Kỷ Từ vốn tính kiêu hãnh, từ nhỏ đã được nâng niu như bảo vật, tự nhiên cảm thấy bực bội. Nào ngờ đối phương thật sự nửa tháng không thèm để ý tới anh, thậm chí khi anh giả làm đ/ộc giả nhỏ vào xem truyện mới cô đăng, phát hiện cô viết xong kết cục là xóa luôn. Còn bị tên đểu tỏ tình trên bảng thông báo. Tên khốn đó mỗi tháng thay năm bạn gái, một lúc giẫm lên bốn con thuyền. Kỷ Từ vừa gi/ận vừa lo sợ Trình D/ao bị lừa. Tức quá đi uống rư/ợu, say khướt chẳng thiết nghĩ ngợi gì nữa, anh chỉ nhớ Trình D/ao. Anh muốn ôm Trình D/ao, muốn hôn Trình D/ao. Anh nhớ cô đến phát đi/ên. Đồ vô dụng - anh tự m/ắng mình. Nhưng dù có vô dụng thì anh cũng đành chấp nhận. Lần đầu tiên anh khóc vì một cô gái, và cũng chỉ khóc vì mỗi mình cô ấy. Nhưng biết làm sao được? Đối với anh, cô ấy chính là bảo vật duy nhất. Về sau, anh cũng làm vài chuyện như dùng th/ủ đo/ạn và qu/an h/ệ của mình bẫy cha Phùng D/ao - nào ngờ hắn dễ dàng mắc bẫy, kẻ tham lam dù không phải anh thì cũng sẽ có người khác trị. Như Lý Vấn lúc bảo lưu kết quả, chính anh đã gửi email cho giáo sư tố cáo việc hắn gian lận học thuật khiến hắn mất suất. Dĩ nhiên Kỷ Từ sẽ không nói ra, anh cũng không muốn lấy công lao để Trình D/ao biết. Anh chỉ đơn giản là không đành lòng, không đành nhìn cô gái nhỏ bé ấy phải chịu nhiều khổ đ/au và rơi quá nhiều nước mắt vì những kẻ tồi tệ trước khi anh biết đến cô. Đến giờ Kỷ Từ vẫn không hiểu vì sao mình lại mơ thấy những thứ Trình D/ao viết, từ khi cô ngừng sáng tác, anh cũng không mơ thấy nữa. Mãi đến một ngày bình thường sau khi kết hôn, anh lại mơ thấy phiên bản tự ti của chính mình. Trong mơ, hắn nói mình là Kỷ Từ ở không gian khác - nơi đó hắn và Trình D/ao từng ở bên nhau, nhưng rồi phát hiện người mình yêu bị Phùng D/ao h/ãm h/ại đến ch*t, khi tỉnh ngộ thì đã muộn màng, đ/au đớn kết liễu cuộc đời. Không gian song song và thế giới hiện tại có chút khác biệt, ở đó Kỷ Từ thầm thương Trình D/ao rồi cuối cùng đến với nhau, nhưng lại không c/ứu được cô khỏi cái ch*t oan ức. Nhân duyên xoay chuyển, thông qua giấc mơ mà liên kết với phiên bản ở thế giới này. 'Cô ấy là Trình D/ao của cậu, không phải của tôi.' 'Trình D/ao của tôi đã ch*t năm 20 tuổi, Trình D/ao của cậu được c/ứu rỗi ở tuổi đó.' 'Nhưng tôi rất gh/en tị với cậu, cậu có thể bảo vệ được người ấy.'... Tỉnh giấc, Kỷ Từ ngẩn người hồi lâu. Khóe mắt anh không hiểu sao đẫm lệ, theo bản năng tìm ki/ếm Trình D/ao, chỉ khi ôm được cô vào lòng mới yên tâm ngủ tiếp. Chuyện vừa mơ thấy gì cũng không nhớ rõ nữa. Chỉ biết một điều: Trình D/ao của anh là đ/ộc nhất vô nhị, là bảo vật vô giá thuộc về riêng anh. Anh yêu cô ấy nhiều lắm, nhiều lắm. (Hết)

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm