“Cô Triệu.”
“Làm cô, xem nơi đến được không?”
Triệu gì.
Cô thích này.
Chị Niệm luôn giấu kín chuyện nhân mình, có thể khéo một chút chuyện cảm.
Cô nhiên mò.
Một khi giúp chị Niệm dọn phòng, làm rơi cuốn sách bàn.
Một cuốn nhật ký rơi trang.
Cô thừa mò, lúc cúi xuống nhặt liếc nhìn dung.
Cuốn nhật ký làm rơi.
Là nhật ký Niệm.
Tên gần hết các trang.
Hai mươi mấy tuổi vẫn lúc trí tượng phong phú, kết hợp lời chị Niệm nói, ghép một câu chuyện nuối: yêu năm, nhưng cuối cùng lấy khác.
Cho đến khi đàn đến xử lý đồ chị Niệm xuất hiện, tay đeo chiếc nhẫn cưới cùng kiểu chị, và khi thấy hai chữ “Tống Tuỳ” lúc ký tên.
Cô bỗng váng.
Nếu chị Niệm lấy yêu thích bấy lâu.
Vậy tại một chạy đến nơi để chờ ch*t?
Và điều gì chị đến lúc ch*t, vẫn yêu năm xưa?
Cô thể nổi.
Nhưng bản năng gh/ét đàn này.
Cô chối.
Nhưng đến thứ năm cửa buổi thấy đứng sân, nhượng bộ.
Tống theo đến nơi đến.
Một công viên luôn đông người, một quán cà phê góc phố, một đoạn vòng đảo, và một bãi biển.
Công viên nơi Niên chơi chú chó khác.
Quán cà phê cả buổi chiều.
Đường vòng đảo gần viện dưỡng lão, khi dùng xe lăn, có thể xa hơn.
Bãi biển nơi ở lâu nhất.
Cô và Niên cùng nhau.
Mệt rồi, một một chó dựa nhau, hướng ra biển.
Lặng như hai bức tượng.
Tống đi lại, tượng hết lần đến lần khác.
Năm gõ cửa Miên.
Một nỗi e ngại vô cớ ập đến, ngập ngừng lời: “Cô Triệu, có thể chuyện Niệm không?”
Người bỗng biến sắc, tay tay cầm cửa r/un r/ẩy.
Lâu nghe nói: “Không thể.”
Cô gái luôn giờ xúc động, mắt đỏ hoe: muốn nghe gì?”
“Nghe vật lộn bệ/nh tật một ra sao—”
“Nghe lúc qu/a đ/ời trơ trọi, có một con chó bên cạnh—”
“Hay nghe đ/au bị u/ng hành hạ đến mất hết hình hài?”
Sầm giờ kêu đ/au.
Nhưng có thể thấy gân m/áu và mồ hôi trán cô.
Lúc ch*t, khóc.
Lúc rải tro cốt xuống biển, khóc.
Lúc gửi Niên đi, nghe nó ở khác ăn thu một cục nhỏ, khóc.
Nhưng cùng một người, chứng mạng bị bệ/nh tật tàn nhìn mòn dần, nhìn đ/au đến sống vẫn dàng bình thản, nhìn một con sống biến tro tay.
Làm đ/au lòng?
Rõ ràng đang độ thanh xuân tươi đẹp, mọi thứ thể vãn.
Nước mắt rơi chã.
Khóc đến nỗi kìm được, đưa tay nước mắt.
Mắt đỏ hoe, giọng lùng:
“Vậy Tống,”
“Lúc đ/au ốm, đang ở đâu?”
Anh đang ở đâu?
Tống nghĩ.
Anh đang bên Tô Đường.
2
Tống ở đảo nửa tháng.
Anh tìm được hiện tại Niên.
Anh đến lần, muốn đòi Niên tay đó.
Người nuôi Niên một gã mũi hung dữ.
Cộc cằn và bất lịch sự.
Dù giá nhiêu, gã thèm để ý, thậm chí cầm mấy lần đuổi đi.
Anh chịu bỏ cuộc, cứ đến dai dẳng, bị đuổi ra hôm đến.
Kéo bảy tám ngày, gã chịu nổi, đứng ở cửa ch/ửi rủa, ch/ửi xong hỏi: “Một con chó nhỏ, mày đi/ên gì cứ đòi nó?”
Tống đứng im, như học tiểu học lặng hứng chịu hết lời ch/ửi, nghe câu bỗng sững sờ.
Không khí im lặng hồi lâu.
Gã muốn quan tâm, quay nhà, bỗng nghe nói:
“… di vật vợ khuất.”
Gã đàn to lớn quay lại, nhìn vài rồi thẳng ngoái đầu.
Tống lặng đứng cửa.
Chỉ lát gã ôm theo chú chó nhỏ.
Gã đưa Niên cho anh.
“Chăm sóc nó tốt vào.”
“Không thì ấy, mày đấy.”
3
Niên thân thiết anh.
Tống đưa nó nhà, ổ và đồ chơi nó vẫn ở ngôi cũ.
Nhưng Niên nào ở căn phòng từng sống.
Tống biết, vì đó, toàn hơi cô.
Chú chó nhỏ thu một cục, vùi gối.
Không ào quấy ngoan lắm.
Cuộc sống dường như khác mấy.
Tống vẫn làm, sở, ăn cơm, hoạt, qua khác.
Chỉ thiếu Niệm.
Anh trưởng thành, thì ăn, khát thì buồn ngủ thì ngủ.
Một buổi sáng, Niên lợi dụng lúc cửa ra ngoài.
Chạy một mạch biến mất.
Anh cuồ/ng tìm khắp nơi.
Cuối cùng về, thấy nó cửa nhà.
Đôi mắt nhìn anh, rồi cúi sủa vài tiếng.
Tống bế nó ôm như lúc từng ôm nó.
Trong bật đèn.
Giữa bóng mịt mùng.
Tống ôm Niên, lâu, dài.
“Cô sẽ đâu.”
Cô đã, còn muốn nữa rồi.
4
Mọi công ty bảo Tổng đổi.
Không lùng hơn, dàng hơn.
Tổng đây tiết kiệm lời, lúc nào tanh.
Dạo gần đây vô cớ hay cười, dù chuyện nhỏ, dàng khen bạn vài câu.
Mọi công ty bàn tán xôn xao.
“Nếu Tổng kết hôn, nụ sự làm nát trái tim tôi.”
“Tổng thế? Bị x/á/c à? Sao như biến khác vậy.”