Tôi vội rời ngủ, con bé này viết sách mức đi/ên cuồ/ng rồi.
Bước ra khách, lúc này đang lật cuốn sách tay. Khi nhìn rõ, tim nhảy lồng ng/ực.
Anh mày liếc giọng trẻo "Chị ơi, miệng em lắm, thử không?"
"……"
Anh lật thêm vài trang, sách sao... càng xem càng ngủ?"
"……"
Có lẽ nổi, gấp sách đặt sang đôi mắt sâu thẳm nước đen ánh lên nụ cười: thích này?"
Mặt nóng bừng, dù tác phẩm Bội Bội cũng từng qua. Dạo quả thật có chút mê mẩn.
Mức độ lớn, chỉ những lúc đêm khuya thanh vắng, nằm toe lăn lăn lại.
"Ờ——" giọng, nghiêm nói, "Bội Bội tác giả chuyên viết về tình yêu em, sách cô ấy."
Lục hồi sau gật đầu, thốt lên tiếng "Ừ".
Không sao, lại có giác hơi áy náy, cớ lý vết thương gạt chuyện này qua.
Tôi quỳ gối sofa, ngửa trùng và bôi th/uốc.
Lúc lạ, đối diện ánh nhìn chăm chú ấy, lòng chợt rung động. thở phả vào ngón tay nóng rực và ngứa ngáy, mang theo mơ đầy muội.
Tôi mím môi, chóng dán miếng băng dán.
"Xong mấy tới tốt nhất đừng động nước..." Nói đây, hơi ngại ngùng, "Xin lỗi lúc nãy làm cậu bị cũng ơn cậu giải nguy tôi."
Lục "Ừm" tiếng, bắt chân, tay chống cằm: "Vậy em lại n/ợ nữa, không?"
Nụ đóng băng.
Gã này mắt hơi nhìn chằm rõ ràng có tốt lành gì.
19
"Thứ bảy tuần trợ thủ khổ đi hái dưa."
Quả nhiên!
Vừa "bạn gái", lập tức được xếp vào vai "nông dân trồng dưa".
Quả Vũ.
Tôi vẫn đồng ý, ai bảo mình n/ợ người ta.
Sau đi, Bội Bội vỗ mạnh vào lưng tôi: dạy, hai người tiến thật, thế quyết định địa điểm và hoạt động buổi hẹn hò tiếp theo rồi."
Tôi: "Ha ha——"
Thoáng thứ bảy tuần lại sáng sớm.
Lần này khôn ra, chuyển gọi sang gọi thoại. Anh ngập lúc nói: "Tỉnh táo thế này, sợ chụp lén lúc em ngủ à?"
Tôi bật ngồi dậy chăn.
Chuyện vô lý này, có lẽ thật làm được.
"Mười xuống ngay."
Vừa xuống lầu, chiếc bánh kếp. hỏi sao tiệm ăn sáng nữa?
Anh đi giọng gằn: "Chán đổi khẩu vị."
...Giọng điệu này, chắc chắn tiệm đắc tội rồi.
Tôi ăn nhanh, đội mũ bảo hiểm lên xe máy anh.
Hôm hình có tâm sự, lắm. Dọc đường có mấy bác đi xe điện vượt chúng thậm chí có người lại nhìn.
Bị nhìn mà rợn người, cúi trốn sau lưng Vũ.
Vốn chỉ nửa tiếng đường, kéo dài hơn tiếng. Khi vườn nông thôn mới, sắp rời làm đôi.
Lục lặng mãi vào nhà kính, lại nhìn tôi: lát đừng có bỏ nhé."
Tôi ngẩn người, hỏi lại: nghĩa sao?"
Ánh mắt lấp lánh biết giải thích thế nào, cuối cùng bực dọc gi/ật phăng tấm màng nhựa bước vào.
Dù anh, mấy chốc hiểu
Nguyên nhân thế—
Mẹ rồi.
Trước nghe qua, người cuồ/ng công thường xuyên nhà, nên vườn ngoại đều do mình chăm sóc.
Trong tưởng tượng doanh nhân bao, sắc sảo.
Nhưng—
Người xinh đẹp phong mặt, nở nụ ngớt, thật Vũ??
"Cô tiểu thư Chu không? Tiểu có c/ứu cô, hai người rất thiết." Mẹ tươi, hai lúm đồng tiền miệng ngào nhỏ nước.
Tôi gượng gạo gật đầu.
C/ứu thật, thiết có đồn không?
20
Lục nhíu hái quả chín kẹp vào hông: "Mẹ, đi lúc nào?"
"Con trai này, ba tháng gặp cũng nhớ mẹ, nửa tiếng đuổi đi, buồn quá đi." Mẹ giả vờ lén hé kẽ tay xem phản ứng anh, mặc kệ bà.
Tôi ngồi xổm vào vừa gõ vừa quan sát.
Tình thế hiện tại tứ lánh xa, mong hai người coi tồn tại.
Ý nghĩ kịp lắng, hướng tiêu sang hào trò chuyện.
Từ chuyện c/ứu hồi mẫu giáo dầm mấy lần...
Bà khởi kể, r/un r/ẩy nghe, thi thoảng liếc khuôn dần đen sì.
Khi bà kể đoạn bố anh, ai được.
"Người ch*t làm gì! Chu Tây, chúng ta sang vườn cạnh."
Anh kéo ra ngoài nhà kính. lại nhìn Lục, chỉ bà từ dậy, gương vốn đầy nụ thêm chút bất lực và buồn bã.
Có lẽ vùng con họ.
Không ngoài nhà vang lên tiếng khởi động chắc đi gì, chỉ cúi làm việc.
Mãi đêm khuya, sao lên cao.
Tôi chống lưng nhìn mấy chục giỏ đầy ắp, dù mệt lòng dâng lên chút tự hào.
"Đi thôi, đãi em đi ăn thịt nướng."
Tâm hình hơn chút.
Tôi khoát tay: "Thôi, về tắm rửa ngủ, mệt lắm!"
Vừa xong nhận ánh mắt sát khí anh, buộc đổi giọng: "Thực ra, cũng ăn thịt nướng."
Anh dẫn khu trải nghiệm cắm trại.