16.
Nửa tiếng sau, Chu Sơn hầm hầm bước xuống lầu, chẳng còn chút vẻ đắc ý như trước. Hắn đi thẳng đến trước mặt Hạ Mạn Mạn, gi/ật phắt ly trà sữa trên tay cô ta ném mạnh xuống đất, gầm lên: "Hạ Mạn Mạn, mày còn mặt mũi nào ăn đồ của tao nữa?".
Cả sàn nhà lập tức loang lổ nước trà sữa dính nhớp, vài giọt còn b/ắn cả lên chân Hạ Mạn Mạn. Cô ta gi/ật b/ắn người, thất thanh hét lên: "Chu Sơn, anh đi/ên rồi sao? Anh đang làm cái quái gì vậy?!".
Chu Sơn đỏ hoe hai mắt: "Mày lừa tao! Mày đéo phải con riêng của Tổng Quý Ninh như tao tưởng!".
Hạ Mạn Mạn thoáng lộ vẻ ngượng ngùng, lí nhí: "Em có lừa anh đâu? Anh quên rồi sao, lúc anh hỏi em đã phủ nhận rồi mà.".
Chu Sơn nghẹn họng, chợt nhận ra đúng là như vậy. Hắn nhanh chóng tỉnh táo, nhận ra Hạ Mạn Mạn đang xem mình như thằng hề, tay đ/ập bàn đ/á/nh rầm: "Mày biết tao hiểu lầm mà vẫn mặc kệ, còn nói mấy câu m/ập mờ kiểu 'tôi theo họ mẹ'. Chính mày đã dùng tao như con tốt, khiến tao mất việc!".
Nghe đến đây, Tiểu Trương tròn mắt kinh ngạc hình chữ O. Cô liếc nhìn tôi đầy thán phục - quả nhiên như lời tôi nói, ở hiền gặp lành ở á/c gặp dữ.
Hạ Mạn Mạn vẫn cố chối: "Em dùng anh thế nào? Đây chẳng phải do anh tự nguyện sao? Nếu không, sao tổng giám đốc chỉ đuổi mình anh mà không đuổi em?".
Chu Sơn tức đến run người, túm ch/ặt cổ áo Hạ Mạn Mạn: "Đồ chó má! Sao mày không ch*t đi cho rồi!".
Đồng nghiệp xung quanh vội can ngăn. Khi kéo được Hạ Mạn Mạn ra, mặt cô ta đã đỏ bừng vì ngạt thở, ho sặc sụa. Chu Tuyết và Lưu Sa đứng im, không nhúc nhích - rõ ràng họ đã bắt đầu nghi ngờ thân phận thật của Hạ Mạn Mạn.
17.
Đến giờ cơm trưa, tôi, Tiểu Trương và nhóm Hạ Mạn Mạn ngồi chung bàn. Hạ Mạn Mạn đang giải thích: "Em đúng là con gái tổng giám đốc Lăng Hoằng. Nếu không, sao ông ấy chỉ đuổi Chu Sơn mà không đuổi em? Em để hắn hiểu lầm là con gái chủ tịch vì có giải thích cũng vô ích, ngờ đâu mọi người cũng tin theo.".
Tôi lặng lẽ ăn cơm, thầm phản bác. Lý do tôi để cô ta ở lại là để tìm ra hậu thuẫn thực sự. Bằng không, với tính cách nóng nảy của bố tôi, thấy Hạ Mạn Mạn b/ắt n/ạt tôi, đã đuổi cổ cả lũ như Chu Sơn rồi.
Đôi khi tôi nghi ngờ Chu Tuyết và Lưu Sa sinh ra đã thiếu vài sợi dây th/ần ki/nh. Dù Hạ Mạn Mạn viện dẫn lý do vụng về thế nào, họ vẫn dễ dàng tin theo.
"Nghe cũng có lý đấy."
"Nhưng Mạn Mạn, bố em á/c thật, sao nỡ đuổi người luôn giúp đỡ em như Chu Sơn?"
Hạ Mạn Mạn vẻ phiền n/ão: "Ông ấy luôn công minh chính trực, không chấp nhận sai phạm. Thấy Chu Sơn nịnh bợ em để b/ắt n/ạt đồng nghiệp, ông tức đi/ên lên. Ông còn c/ắt tiền tiêu vặt của em nữa."
Chu Tuyết nói: "Bố em bận trăm công ngàn việc, làm sao biết chuyện phòng ta? Chắc chắn là Quý Ninh mách lẻo."
Lưu Sa liếc tôi đầy á/c ý: "Quý Ninh, thấy bọn này không bị đuổi, thất vọng lắm nhỉ? Đáng tiếc, chúng tôi có qu/an h/ệ đấy."
Lần này, Tiểu Trương đã dũng cảm đáp trả: "Nếu Hạ Mạn Mạn có qu/an h/ệ thật, chắc sẽ tìm được người làm phương án thay. Phần của tôi, tôi không gửi nữa."
Mặt Hạ Mạn Mạn biến sắc. Cô ta và hai đứa kia đều bất tài. Mất Chu Sơn, làm sao ki/ếm người làm hộ? Đang định giữ Tiểu Trương lại, Lưu Sa đã kh/inh khỉnh: "Có hiếm đâu? Cả đống người xin làm hộ!"
Thực tế chứng minh Lưu Sa quá ngây thơ. Trừ ba người họ, cả văn phòng đều đã nhận ra Hạ Mạn Mạn không hề có qu/an h/ệ gì, chỉ đang mượn oai hùm. Chẳng ai phí sức làm hộ họ nữa.
Đến ngày họp, bộ ba đưa ra phương án thảm họa đầy lỗi chính tả, bị tân quản lý m/ắng như t/át nước. Từ đó, Hạ Mạn Mạn trầm xuống. Cô ta biết không thể lên mặt nữa, còn Chu Tuyết và Lưu Sa tưởng cô ta kiêng dè ông bố tổng giám đốc "chính trực". Có hậu thuẫn mà như không, chúng chẳng dám gây sóng gió.
Tôi tưởng không thể tìm ra hậu thuẫn của Hạ Mạn Mạn, cho đến sự việc xảy ra vào thứ hai tuần này.
18.
Hôm đó, tôi cùng nhóm Hạ Mạn Mạn đi đàm phán. Xong việc, tôi và Tiểu Trương vào nhà vệ sinh. Ra về, chúng tôi gặp Hạ Mạn Mạn.
"Hai người đây rồi! Trông hộ túi xách."
Hạ Mạn Mạn vứt phắt chiếc túi 30k đô vào tay tôi, rảo bước vào toilet. Tôi đành đợi cô ta ra. Chưa kịp ra, một quý bà xuất hiện, ánh mắt dán vào chiếc túi.