Hắn trầm một ánh thoáng sự giằng x/é: "Không lắm..."
Vậy chắc khá nhiều, khăn lắm mới thể táo chạy đến tìm tôi.
Tôi thừa nhận mình rung động, đúng luôn trúng đen tôi.
"Em ngồi đây đợi, chị nấu rư/ợu cho em."
Hắn ngoãn gật đầu, ngồi lưng trên sofa.
Tôi bước bếp chuẩn bị nguyên tự nhiên chút ngọt ngào vợ đợi chồng ứng về.
Môi nhếch cười, nghĩ đến cảnh sau khi kết hôn với liệu giống này không.
Trời ạ, đây giác yêu đương Tự nhiên mình bị lây nhiễm rồi. (Che mặt)
Nấu canh, vội múc một bát định mang thì lúc tiến gi/ật lấy: Kiều, nóng lắm, để mang."
Hắn cầm bát canh, thổi phù mấy cái.
"Canh rư/ợu ngon đâu, cố đi..."
Tôi vừa dứt lời, vài ngụm. Không một bát rư/ợu mà cũng để ý vị, chắc... tại tâm xem ngon không.
Lệ liếm môi: "Không mà, chị nấu ngon lắm."
Tôi mừng nhưng dành: "Em toàn khéo cho chị thôi."
Hắn cạn bát, múc thêm một chén nữa, liền nghiêm đáp: "Em chưa từng rư/ợu, nhưng chị nấu sự ngon."
Tôi tò mò: trước đây rư/ợu làm sao?"
Lệ bát bồn, vẫn giọng điềm đạm: "Trước toàn nhịn chịu ngủ, nặng quá thì viện."
Hắn nhẹ mây bay, lòng quặn thắt. Dù sách viết sau này sống tốt, nhưng hiện tại con bằng xươ/ng bằng thịt, năm theo hầu Đình chắc chịu tủi cực lắm.
Lệ cất bát tủ, cúi im gi/ận, vội vàng nói: gi/ận, sau này sẽ ít thôi."
Tôi ngẩng lên, ánh đầy xót xa: "Chị gi/ận. Ảnh, nay lần rư/ợu, chị sẽ nấu cho nhé?"
Hắn gật lắc đầu: "Không chị lắm."
C/ứu, mà đáng yêu thế!
Tôi sát vòng tay ôm eo hắn: Ảnh, để bạn sóc bạn chứ."
"Ừm, lời chị." Giọng lên tiếng khẽ, hẳn lắm.
Hình chưa bao giờ lời tôi.
Thực vẫn tò mò, khi nào.
Nghĩ đến lần gặp mặt nam nữ chính, lục ký ức tuổi thơ... hình c/ứu bé nào.
Chắc màn c/ứu mạng yêu đâu nhỉ.
Hay tại sức hút cá nhân tôi? Nhưng công đầy các chị đẹp mà.
Nhân cơ hội này, quyết cho ra: Ảnh, chị?"
Hồi hộp... vì anh chàng tâm tư khác này toàn làm động trớt quạ.
"Bởi vì..." siết ch/ặt vòng tay, cằm cọ rùng mình.
"Kiều đóa hồng duy nhất trên đất cằn cỗi em."
!!!
——————————
Giờ đây chỉ nấu rư/ợu, mà cả bữa trưa cũng do đảm nhận. Hắn bận công việc, khi quên ăn, liền m/ắng cho một trận!
Và bố sẽ nấu cho hắn. Thế ngày, nhân viên công đều trợ lý lạnh lùng xách hộp màu hồng văn phòng.
Chuyện tình và công khai đến mức Đình cũng phát ngán.
Bởi trưa hai họ thoại này:
Lệ "Trưa nay gì?"
Lệ Ảnh: nấu cho rồi." Nở đắc ý.
Lệ "..."
"Sao Tri con kia toàn chọc tức tao?"
Ông tổng à, ông tự xem mình sao?
Không gh/en tị Đình đùng đùng công tác ngoài cả tháng trời.
Tôi:
Phải xa cún cưng một tháng trời! Đôi tình nhân mới yêu chịu nổi?
Tiễn đến bay, nắm vali dặn dò: "Bên Z trời lạnh, chị để thêm áo ấm, nhớ Đừng suốt ngày vận lê, dễ ốm lắm."
Lệ gật đầu.
"Nhớ đúng giờ, rư/ợu. Trong vali sẵn th/uốc rư/ợu và th/uốc thường, chịu nhớ không?"
Lệ gật.
Thấy cứng đờ khúc gỗ, bĩu môi: "Em gì muốn với chị sao?" chợt xuống, cay cay.
Ch*t, tự nhiên mình mủi lòng thế! Đâu dễ khóc vậy đâu!
Trời ơi, đây hội chứng yêu đương chăng?
Lệ hoe, lòng cũng thắt lại. Hắn tay lau khóe tôi: anh sẽ về sớm thôi."
Không thì đỡ, vừa dứt lời ứa ròng ròng.
Tôi ôm ch/ặt Ảnh, úp mặt vỗ lưng an ủi: Kiều..."
Lệ Đình nhìn cảnh chia ly lưu thoáng tả. Hắn nhìn Tri cạnh.
Trong khoảnh khắc ấy, Đình mong Tri cũng sẽ vài lời Thẩm Kiều. Tiếc thay, nàng chỉ im nhìn thẳng.
Lệ Đình bỗng bực bội. Dù nàng cũng vợ hắn, mà chẳng buồn lời.