Tay r/un r/ẩy, nước trái cây đổ ra.
Phàn Dã ngồi ngay cạnh tôi, nhìn thấy chữ trên màn hình, anh rút khăn giấy lau vết nước trái cây văng lên váy tôi: "Tôi đưa em qua."
Sau khi báo cảnh sát, trong lòng tôi vẫn bồn chồn lo lắng.
Nếu Kỳ Chính thật sự gặp chuyện gì thì sao, cô chú không chịu nổi cú sốc này, sẽ phát đi/ên mất.
Dù Kỳ Chính đối xử với tôi thế nào, nhà họ Kỳ vẫn là ân nhân đã nuôi nấng tôi chu toàn.
Không thể vì tôi mà xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.
23.
Trong lúc hoảng lo/ạn, bàn tay tôi đặt trên đùi bị nắm lấy.
Phàn Dã khẽ nói: "Yên tâm, tình huống này cảnh sát đến rất nhanh, sẽ không sao đâu."
Anh ấn nhẹ ngón cái tôi: "Mỗi khi sợ hãi là em lại cấu móng tay."
"?" Tôi nào có biết.
"Lần đó chúng ta ăn lẩu xong, cùng xuống dưới đi dạo, đợi mãi không thấy thang máy, ba đứa bèn đi cầu thang bộ xuống, có lần đèn cảm ứng tắt, em dậm chân nhẹ quá, không sáng lên, toàn thân cử động hoảng lo/ạn, sau khi đèn sáng, em giống hệt bây giờ, ngón cái cấu ch/ặt ngón trỏ. Tôi mới biết, em sợ bóng tối."
Tôi nhìn bàn tay mình, hóa ra nửa chặng sau hôm đó, anh luôn cao giọng hát những bài lệch tông?
Lúc ấy tôi còn tưởng, anh chỉ đang giở trò đùa.
Bị ngắt quãng thế này, tôi đỡ căng thẳng hơn.
Phàn Dã lái xe rất nhanh, khi chúng tôi đến, đệm an toàn dưới lầu đã trải xong.
Tôi chạy đến trước một cảnh sát: "Xin chào, tôi là em gái anh ấy, tình hình hiện tại thế nào?"
"Người muốn t/ự s*t tâm trạng rất bất ổn, đích danh đòi gặp Khương Mạn Vũ, người nhà mau liên hệ đi!"
"Tôi chính là Khương Mạn Vũ."
"Vậy mau lên đi!" Người kia vừa đi vội vừa dặn dò, "Lát nữa em chủ yếu giữ ổn định tâm trạng anh ta, cố gắng dụ anh ta rời khỏi mép sân thượng xuống để chúng tôi c/ứu hộ, trường học này bỏ hoang lâu rồi, nhiều yếu tố rủi ro, bản thân em cũng chú ý an toàn."
Vừa nói, anh ta quay lại nhìn Phàn Dã: "Anh là ai?"
Phàn Dã chỉ tôi: "Người nhà cô ấy."
"Ừ, vậy lát nữa anh đừng lộ diện, người muốn t/ự s*t chỉ muốn gặp mỗi Khương Mạn Vũ."
"Vâng." Phàn Dã lặng lẽ đi theo sau.
24.
Khi tôi cầm đèn pin đi đến sau lưng Kỳ Chính, anh như có cảm giác.
"Đến rồi."
"Kỳ Chính, em xuống trước đi."
"Khương Mạn Vũ, đêm qua anh mơ thấy chúng ta kết hôn rồi, anh cũng nổi tiếng như ý... nhưng vì gi/ận dỗi em ở trường quay, có kẻ tự ý trói em một đêm, sau đó em mất tích, kết quả điều tra của cảnh sát là em trượt chân rơi xuống vực."
Cổ họng tôi khô nghẹn: "Chỉ là giấc mơ thôi."
"Vậy sao? Thế tại sao em đột nhiên thay đổi lớn thế, nói không thích là không thích anh ngay?"
"Anh gh/ét em thế, thiếu sự quấy rầy của em, lẽ ra phải vui chứ?"
"Đúng vậy!" Kỳ Chính bỗng quay người, hơi kích động, "Anh cũng nghĩ mình nên vui chứ! Từ nhỏ anh đã gh/ét em! Bố mẹ anh ít quản anh, anh tưởng họ chỉ say mê sự nghiệp, nhưng từ khi em đến nhà anh, mọi thứ khác hẳn, họ biết quan tâm con cái rồi! Cả ông nội nữa, ông nội vốn yêu anh nhất, ngày ngày chỉ biết chăm lo cho em! Thậm chí trước lúc lâm chung, vẫn còn gửi gắm nửa đời sau của em cho anh.
"Khương Mạn Vũ, cả đời này anh gh/ét nhất hai việc, một là người khác cư/ớp thứ vốn thuộc về anh, hai là ai đó ép anh làm chuyện, em cũng khá lợi hại, chiếm hết cả hai, anh sao không h/ận em được?!"
Tôi nhìn bước chân nguy hiểm của Kỳ Chính, không dám đáp lời.
Sau mười mấy giây im lặng, anh bỗng chua chát tự giễu.
"Nhưng tại sao khi em nói không lấy nữa, anh lại đ/au lòng thế?
"Hôm đó nhìn thấy ảnh em trong bạn bè WeChat của Phàn Thừa, anh mới nhận ra, trước mặt anh dường như em chưa bao giờ cười như thế.
"Khương Mạn Vũ, những năm ở nhà anh, em có vui không?"
Tôi lắc đầu: "Mọi người cho em chỗ nương thân, cô chú với em cũng rất chu toàn, ông nội thì khỏi phải nói..."
"Anh hỏi em có vui không!"
"Kỳ Chính, người như em, không có tư cách để tính toán tâm trạng đâu, có thể đi học thuận lợi thế này, lớn lên bình an, đã là may mắn lắm rồi."
Kỳ Chính im lặng mấy giây, sau đó buông xuôi xoa mặt, nhìn quanh: "Còn nhớ nơi này không?"
"Nhớ chứ, anh thường chạy lên đây đọc sách quên cả ăn, em đúng giờ sẽ lên mang đồ ăn cho anh."
Anh lắc đầu: "Không phải anh thật sự quên thời gian, chỉ là ngày nào cũng tận hưởng khoảnh khắc em đẩy cửa bước vào, tiếc là lúc ấy... lòng tự tôn ng/u ngốc lấn át."
"Khương Mạn Vũ." Kỳ Chính cuối cùng cũng nhảy xuống khỏi mép sân thượng, chạy tới nắm vai tôi, "Chúng ta bắt đầu lại nhé, anh sẽ trân trọng em, bù đắp cho em..."
"Anh." Tôi ngắt lời.
Kỳ Chính gi/ật mình toàn thân vì tiếng gọi đó, anh lớn hơn tôi vài tháng, nhưng từ nhỏ đến lớn, dù ai nói, tôi chưa bao giờ gọi anh, vì có ý đồ riêng.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh: "Anh không tin giấc mơ đó sao? Trong mơ anh đã h/ủy ho/ại cả đời em rồi, còn muốn hại em kiếp này nữa à? Anh."
Kỳ Chính toàn thân đơ cứng, trong mắt anh thoáng nỗi đ/au đớn và hoang mang dữ dội, sau đó buông tôi, thất thểu lùi vài bước, ngồi phịch xuống đất.
Những cảnh sát vây quanh sau lưng Kỳ Chính từ nãy giờ vội vàng chạy tới đỡ anh dậy.
Kỳ Chính ngẩng đầu, mấp máy môi hồi lâu, không nói nên lời, cuối cùng thần sắc vô h/ồn để mặc người khác dìu đi.
Tôi nhìn nơi Kỳ Chính vừa đứng, đó có một chiếc bánh sinh nhật đã không còn nhận ra hình dạng ban đầu, nến đã ch/áy hết.
Không hiểu sao, tâm thái vốn rất ổn định sau khi trọng sinh bỗng sụp đổ.
Mọi nỗi oan ức kiếp trước dồn dập trào lên lúc này, tôi ngồi xổm dưới đất khóc nức nở.
Có người chạy tới hỏi gì đó, hình như bị đuổi đi.
Một chiếc áo khoác to đùng trùm lên đầu, vừa vặn che khuất vạn vật, tôi khóc càng thả ga.
Cuối cùng, khóc mệt rồi.
Tôi hít hà nhỏ giọng: "Phàn Dã?"
"Ừ?"
"Chân tê rồi."
Người bên cạnh cúi xuống kéo tôi dậy.
Ngồi xổm quá lâu, thật sự không đứng vững, đ/âm sầm vào lòng anh.
Phàn Dã cười khẽ: "Tiểu Vũ Đích, mưu đồ bất chính?"
Tôi thẳng tay ôm lấy eo sau anh, đầu lại cọ cằm anh: "Phàn tuyển thủ, đây mới gọi là mưu đồ bất chính."
Ngay giây sau, Phàn Dã dùng hành động đáp lại sự huênh hoang của tôi.
Anh nâng cằm tôi, lắc lư ngắm nghía hồi lâu: "Hiếm thật, khóc đến sưng mắt ếch rồi mà vẫn cuốn hút thế."