Không đợi được câu trả lời của tôi, hắn lại áp sát, khẽ hôn lên môi tôi. Hơi thở nồng ấm phả vào mặt, cổ khiến toàn thân tôi nổi da gà. Đến cuối cùng, tôi bị hắn hôn đến choáng váng, hơi thở trở nên gấp gáp, theo phản xạ đưa tay đẩy hắn. Nhưng hắn nắm ch/ặt tay tôi giơ lên đầu.
"Lộc Nghiễm..." Tôi khẽ gọi tên hắn, "Tay đ/au quá."
Hắn đột ngột dừng lại, đợi vài giây mới buông tay tôi, "Xin lỗi, lần sau anh sẽ dịu dàng hơn."
"Anh..." Tôi vừa tức vừa ngại ngùng.
"Ngủ đi, đừng nghĩ ngợi lung tung. Có việc gì gọi anh nhé." Hôn lên trán tôi, hắn rời đi. Sau khi hắn đi mười mấy phút, tôi vẫn nằm đó, lòng dậy sóng không yên.
20
Hôm sau tôi dậy trễ. Lâu lắm rồi mới có giấc ngủ ngon lành. Lại còn bị đói đ/á/nh thức. Bước ra phòng khách, thấy Lộc Nghiễm đang nói chuyện với mẹ tôi. Tôi đứng ch/ôn chân, dỏng tai nghe lén.
"Bao nhiêu tuổi rồi?" Giọng mẹ tôi khá bình thản.
"Vừa đầy 22." Lộc Nghiễm ngồi ngay ngắn.
"Vậy cháu tính sao?"
"Cháu muốn giữ lại đứa bé."
...Tim tôi như bị đ/âm. Mẹ tôi cũng ngỡ ngàng, lặng đi hồi lâu.
"Giữ lại... Cô nghe Tần D/ao nói hai đứa không có tình cảm gì."
Lộc Nghiễm khẽ gi/ật mình, cúi đầu nở nụ cười chua chát: "Không có ư? Vậy là cháu đơn phương cô ấy."
Đơn phương? Thì ra hắn đã thích tôi từ lâu? Trái tim tôi ngọt lịm như rót mật.
"Cháu còn đi học, tính nuôi con thế nào?" Câu hỏi hiện thực của mẹ khiến hắn trầm mặc. Đang định bước ra bảo mẹ đừng làm khó hắn, hắn đã lên tiếng.
"Trước đây cháu sống phóng túng, chưa từng nghĩ tới tương lai. Đêm qua cháu suy nghĩ nhiều, thấy đã đến lúc sống nghiêm túc."
"Cháu sắp tốt nghiệp, công việc ba cháu đã giúp liên hệ... Cô yên tâm, dù có khó khăn thế nào cháu cũng không để họ thiếu thốn hay bị b/ắt n/ạt."
Lời nói chân thành khiến tôi xúc động. Từ trước đến nay hắn luộm thuộm, không ngờ lúc nghiêm túc lại tỏa sáng đến thế. Mẹ tôi dần gật gù: "Ba mẹ cháu làm gì? Họ đã biết chuyện chưa?"
"Ba cháu là giáo sư, mẹ làm trưởng khoa phụ sản. Họ chưa biết."
"Nhà cháu điều kiện tốt vậy, họ biết rồi có đồng ý không?"
"Việc này cháu tự quyết. Dù sao cháu cũng không dựa dẫm gia đình."
"Không dựa nhưng vẫn là cha mẹ. Hai đứa mới bắt đầu, nhà cửa đôi chút cũng đỡ đần."
"Tần D/ao... không thích cháu ăn bám."
Tôi... Tôi nào có nói không thích? Hắn từ khi nào lại biết nghe lời tôi thế? Hắn vốn là đại m/a đầu mà.
Mẹ tôi quay ra thấy tôi đứng nép cửa, liền nói: "Thôi cô hiểu rồi. Quyết định cuối cùng vẫn là do D/ao Dao. Cháu nói chuyện với nó đi, cô không ý kiến nữa."
21
Lộc Nghiễm bước đến, tự nhiên nắm tay tôi. "Sao dậy rồi?" Hắn cúi xuống hỏi. Tôi né tránh: "Mẹ em đang nhìn..."
Hắn ngẩng lên cười: "Nhìn thì sao?"
"Anh... đừng có quá đáng." Nghĩ đến nụ hôn đêm qua, tai tôi đỏ ửng.
"Thế này đã là kiềm chế lắm rồi." Hắn dùng ngón tay xoa lòng bàn tay tôi, "Lúc không kiềm chế em chưa thấy sao?"
Tôi đỏ mặt quay vào phòng. Hắn lẽo đẽo theo sau. Thấy tôi xách túi, hắn nhíu mày: "Đói mà còn đi đâu?"
"Phải đến công ty." Việc dồn đống sau mấy ngày nghỉ. Hắn cản lại: "Khó chịu thế còn đi làm?"
"Anh đừng quản." Tôi vòng qua hắn, chào mẹ rồi đi. Hắn đuổi theo: "Anh đưa em đi." Lên xe, hắn gi/ận dỗi: "Bảo anh đậu xe xa... Anh đáng bị giấu à?"
Tôi ngậm bánh mì giải thích: "Trông anh còn trẻ quá, mấy chị công ty hay tò mò lắm..."
"Nhỏ với chả to!" Hắn đ/ập vô lăng. Tôi im lặng. Hắn phóng thẳng đến tòa nhà, xuống xe mở dây an toàn cho tôi. Áp sát mặt tôi, mắt không rời. Từ tầng trên, đồng nghiệp có thể nhìn thấy hết.