Ngày Độc Thân Hẹn Gặp

Chương 11

10/06/2025 23:25

「Anh nghĩ tôi là loại ngốc nghếch đi giúp người khác tán gái sao?」- Lộc Nghiễm cười gằn, giọng đầy bực bội.

Tôi ngây người nhìn anh, không thốt nên lời.

「Lộc Nghiễm! Rốt cuộc ý anh là gì?」- Chu Hạo gần như suy sụp.

「Tôi không hề thích cô ấy. Điên rồi mới thức đêm thức hôm cùng cô ấy chơi game... Anh có n/ão không?」

Hóa ra, anh đã sớm để ý đến tôi, xem tôi như con mồi?!

「Anh đã hứa giúp tôi mà.」- Chu Hạo nghẹn ngào.

「Tán gái còn phải nhờ tôi, lễ đ/ộc thân lại bỏ rơi người ta để tôi đi đón. Tôi đã cho anh đủ cơ hội rồi.」- Lộc Nghiễm dừng lại, đứng phắt dậy nắm lấy tay tôi - 「Cái đồ vô trách nhiệm như anh, có tư cách gì bắt tôi nhường? Hơn nữa...」- Ánh mắt anh lạnh lùng quét qua hội bạn - 「Lộc Nghiễm đời này chưa từng nhường nhịn ai.」

Nói rồi, anh lôi tôi ra khỏi quán. Dưới ánh nhìn ngỡ ngàng của mọi người, chúng tôi tiến về phía cửa.

「Sao... Sao anh có thể!」- Chu Hạo gào lên phía sau.

Bước chân Lộc Nghiễm khựng lại. Anh ngoảnh mặt, đường nét góc cạnh in bóng xuống sàn - 「Tôi sai thì sai. Vốn dĩ tôi đâu phải người tốt. Hợp thì làm bạn, không hợp đường ai nấy đi. Tiền tôi đã thanh toán, tạm biệt.」

Vừa ra đến thềm, một đồng nghiệp chạy theo giảng hòa: 「Lộc Nghiễm, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Bạn bè với nhau, đừng căng thẳng thế.」

Tôi cũng thấy hơi quá đáng, đang định lên tiếng thì...

「Lần sau rủ nhậu thì gọi tôi.」- Giọng anh bỗng dịu xuống, tay siết nhẹ eo tôi - 「Còn bây giờ, phải đưa bạn gái về ngủ sớm.」

Cả bàn ngơ ngác. Lộc Nghiễm mặc kệ, dắt tôi rời đi.

Trên đường về, tôi lên tiếng: 「Anh nhắm tôi từ lâu rồi phải không?」

Một tay anh xoay vô-lăng, khóe môi cong nhẹ: 「Ừm.」

Trong lòng tôi dậy sóng.

「Vậy tối hôm đó... Là anh cố tình?」

Anh thở dài: 「Không tính trước nhanh thế đâu.」

「Nhưng khi gặp em...」- Ánh mắt đen láy liếc qua - 「Tôi mất kiểm soát.」

Thì ra những đêm cùng nhau xông pha huyết chiến, tôi ngỡ là tình đồng đội, còn anh... Toàn nghĩ chuyện giường chiếu!

「Sao còn bắt em chịu trách nhiệm? Đuổi gái đâu có kiểu này!」

Chỉ vì cái lần s/ay rư/ợu ôm chằm lấy anh mà tôi áy náy mãi. Ai ngờ...

「Chưa đuổi ai bao giờ.」- Anh cười khẽ - 「Sau này sẽ học cách.」

「Sau này?」- Tôi chớp mắt - 「Anh nói dối! Không từng yêu ai sao còn có bạn gái cũ?」

「Cô ấy theo đuổi tôi.」- Anh vươn tay nắm lấy tôi - 「Nhưng tôi chưa từng rung động.」

Tôi bĩu môi: 「Đàn ông các anh toàn lời ngon tiếng ngọt.」

「Không tin à?」- Ngón tay thon dài xoa xoa mu bàn tay tôi - 「Cảm giác nhớ nhung, bồn chồn, gặp rồi vẫn thấy hư ảo...」- Ánh mắt anh chạm vào tôi - 「Như có vạn sợi tơ vương vấn.」

Tim tôi đ/ập lo/ạn. Bàn tay ấm áp của anh khiến người tôi mềm nhũn.

「Những lần đầu, tôi chỉ giúp hắn chơi hộ. Dần dà lại thành chờ đợi em lên mạng, mong Chu Hạo nhờ tôi cùng em đ/á/nh trận...」- Nụ cười trong trẻo hiếm thấy nở trên môi anh - 「Những ngày ấy là quãng thời gian tươi sáng nhất. Không biết nghiện game là gì, nhưng từ khi chơi với em, tôi mới hiểu...」- Giọng trầm xuống - 「Mình nghiện em.」

27

「Thật không đấy? Không thấy em gà à?」- Tôi xoa xoa đôi tai nóng bừng.

Đúng là cao thủ tán gái! Lời tỏ tình nghe ngượng chín người mà sao vẫn ngọt đến thế.

「Gà thật.」- Câu trả lời khiến tôi nghẹn đắng.

Khốn nạn! Tôi nhầm người rồi. Đồ khốn!

「Nhưng mỗi lần em sắp ch*t, lại rên 'anh ơi c/ứu em'...」- Anh cười khàn - 「Tôi không cầm lòng được.」

Mặt tôi đỏ chín. Gọi 'anh' chỉ để xin anh dành cho trái xanh, ai ngờ...

「Em lớn tuổi hơn mà bắt gọi anh. Anh chiếm tiện nghi quá đấy!」

「Vậy em muốn thế nào?」

「Gọi chị!」

Anh quay mặt làm ngơ. Tôi không buông tha: 「Em là chị mà, vô lễ thế?」

Ánh mắt sắc lẹm liếc qua, anh bĩu môi: 「Mơ đi.」

Về sau tôi phát hiện đây là điểm yếu của anh. Nhưng càng cấm, tôi lại càng thích trêu. Kết quả cả tối anh chẳng thèm nói chuyện.

28

Chủ nhật, mẹ tôi về quê. Từ hôm đó, Lộc Nghiễm dọn hẳn sang nhà tôi.

May là anh còn biết điều, ngày thì hôn hít qua loa, tối ngủ phòng khách, tạm coi là ngoan ngoãn.

Ngày khám th/ai định kỳ cận kề. Anh đặt lịch hộ tôi. Tim tôi đ/ập thình thịch - bác sĩ chính là mẹ anh!

Dù Lộc Nghiễm nói bà đã biết chuyện, tôi vẫn lo sợ vô cùng. Trong phòng chờ, anh ngồi bên khiến mọi ánh nhìn đổ dồn về phía chúng tôi. Giờ tôi mới nhận ra, ngoại hình anh quá nổi bật.

Đến lượt, anh dắt tôi vào phòng khám. Mẹ anh đang cúi đầu xem hồ sơ, ngẩng lên gi/ật mình: 「Sao con lại tới đây?」

Tôi đoán bà không hỏi tôi. Lộc Nghiễm bình thản đáp: 「Đưa bạn gái đi khám th/ai ạ.」

Vị bác sĩ đứng tuổi sững sờ. 「Tình huống gì thế này?」

Tôi cũng muốn biết. Anh không nói mẹ anh đã rõ mọi chuyện sao?

「Lần trước con nói mẹ nghe rồi mà. Bạn gái con có th/ai.」

「Mẹ... mẹ tưởng con đùa.」

Tôi choáng váng. Anh mỉm cười kéo ghế mời tôi ngồi.

「Con...」- Bà lúng túng nhìn tôi, cuối cùng chỉ thở dài: 「Thôi, để bác khám cho kỹ đã.」

Suốt quá trình siêu âm, tôi toát mồ hôi lưng. May là mẹ anh rất chuyên nghiệp, tỉ mỉ kiểm tra rồi kết luận th/ai nhi phát triển tốt.

Lúc ra về, bà đột ngột đề nghị: 「Đợi bác mười phút. Trưa nay ăn cùng nhau nhé.」

29

「Sao không nói trước cho mẹ anh? Em x/ấu hổ lắm.」- Tôi càu nhàu.

「Nói rồi. Bà không tin thôi.」- Anh xoa lưng an ủi tôi - 「Mẹ tôi hiền lắm. Không nỡ làm khó em đâu.」

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm