5
Đêm Giao thừa khi xuất hiện cổng viên đạn nhỏ lao lòng tôi. Cô ôm g/ầy hơn, ôm thật mới được.
Chúng tất niên, nhận được chiếc áo đỏ tự đan, vui lắm!!
Chúng Tàu, cõng trên vai, m/ập Thực tâm nghĩ sao g/ầy nhiều thế, chắc uống tử tế.
Tr/ộm ở ngoài chuyên quá, đúng dịp Tết mất xe đạp, đành bộ về. Nhưng cảnh tuyết trên đẹp lắm.
Cô nói: "Nếu mai sau cùng ướt vai tuyết trắng/ Thì xem đã chung tóc phau".
Tôi nỡ để phủi tuyết trên đầu.
Tôi gói bao nhiêu sủi cảo và ưa thích, cả hồng chưa kịp ăn, m/ua được tra đành dâu tây đường.
Cô khóc, đúng đồ hay khóc.
Chờ nữa, chờ nữa hoàn thành nốt việc học.
Lần này, thị vì bừa bãi tổn thất tất cả dự án công ty đều thiếu hụt vốn, ông già thụt lùi.
San muốn hè, chối. buồn lắm.
Tôi van nài khắp nơi, nhưng đời vì lợi mà tụ, "lợi" thì ai thèm đoái hoài.
Tiêu tất cả thể. Nhà b/án gần hết đồ, San cổ phần và cổ đây Châu. Đồ ngốc, số này cả đời, gì.
6
Tôi b/án công ty khởi nghiệp, công ty tốt qua, tiền b/án lấp lỗ hổng thị.
Tôi trả thị họ, giờ đây thị ở địa vị mà hôn nhân San cũng tới, nên rồi.
Tôi họ, chỉ một ngày, để lợi bằng cả đời San.
Họ nhượng hứa can thiệp chúng tôi.
Tôi vượt nửa vòng Trái Đất, trở bên San.
Nhưng con chó cắn tôi, cũng chó, ngược khen ngầm Kappa, thế này mới vệ được gặp khả nghi cắn đã.
Tôi hỏi sao Kappa, đó thứ duy nhất chủ cũ để nó.
Tôi cùng San trải thời sinh viên cùng, nhìn tốt hơn, sự riêng, vui lắm.
Cô đúng ngốc, tiền tự ki/ếm chỉ giữ 20%, gửi mẹ lén chuyển thẻ tôi, xóa tin nhắn chuyển tiền.
Kappa mất, đứng trên bãi biển khóc nức nở, sau này ch*t cạnh tôi, sợ được nấu, lời tốt thì chẳng nói.
Mẹ San Tết, đáp ứng.
Tiêu hỏi thích San không, phủ nhận.
Giờ đây đã hết chướng ngại, nếu yêu tôi, chạy thật nhanh bên cô, nếu yêu, con trống trải giúp yên bề xuất giá.
Không ai thể ngăn San hạnh phúc.
- Hết
Tôi yêu danh nghĩa mình.
Vì một t/ai n/ạn, linh h/ồn 20 tuổi bị nhét thể bé tuổi ở thế khác.
Khi nhận đây tiểu và á/c nữ phụ, tâm số phận.
1.
Nhậm gia nhận thuần túy, nhưng vẫn chấp nhận, chỉ mong tự thoát khỏi lồng son.
Anh trai duy nhất trong thế này vệ và tốt tôi.
Năm nay tuổi, vì hôm hiện mình yêu nên thức trắng đêm.
Tôi bước xuống quầng thâm mắt thì đã sáng rồi.
Anh trường, nhìn gương bên tài xế tim đ/ập lo/ạn nhịp.
"San San, trên gì sao?"
"Không có." lắc vàng, đảo mắt chỗ khác.
Tôi nhìn lâu lật trang, khi nhắc mới thầy gọi tên.
Bạn cùng bàn kẻ tương tư.
Tôi thừa nhận mình nhớ anh.
Chiều múa, nhìn gương mất trung, suýt trẹo chân.
Anh xoa nhẹ mắt hỏi sao uể oải cả ngày.
Tôi viện cớ áp lực cử.
Anh hỏi thêm, chắc đoán muốn nói.
Gia đình đang thúc xem mắt, buồn nhưng đành chịu.
Anh luôn chối, mẹ hỏi tiêu chuẩn đời, im lặng.
Tôi hành chăm hơn, mong một xứng đáng đứng cạnh anh.
Tôi ép thời gian để thêm.
Sau đại học, tự tin trở thành tú anh.
Nhưng nhà đã sắp xếp xem mắt tôi, ngờ thế.
Anh chuẩn bị pháo hoa, học, được ý mình.
Anh xin ngoài. nhịn được ôm phía sau.
Ở ngoài dành hết thời gian trau bản thân.
Đôi nghĩ thích mình không.
Tôi dám cược, tự m/ắng mình kẻ hèn nhát.