Tôi đi theo để giúp đỡ, nghe ông đột nhiên "Ủa" lên một tiếng.
"Sao vậy, ông?"
"Con lại đây xem!"
Đó là khóm hoa hồng bị đào bật gốc. Tưởng đã ch*t khô, nào ngờ một mầm non đỏ tươi đang vươn mình mạnh mẽ từ lòng đất. Ánh nắng chan hòa chiếu rọi, cành hoa đung đưa trong làn gió nhẹ, minh chứng cho sức sống mãnh liệt. Ông nội giơ cuốc định ch/ặt bỏ, nhưng giữa chừng lại đổi ý. Nhánh hồng ấy được giữ lại, lặng lẽ chờ ngày nở hoa.
Mùng 10 Tết, bố mẹ vừa đưa em trai về nhà máy, ông nội đã dắt tôi lên thành phố khám bệ/nh. Ông vui lắm: "B/án một con lợn dịp Tết, lại thêm tiền bố con và cô gửi về, đủ cho cháu chữa bệ/nh rồi".
Bệ/nh viện mới xây, bác sĩ chẩn đoán dứt khoát: "Viêm tiểu khung, nhập viện điều trị ngay". Ông nội ánh mắt tràn hy vọng: "Chữa được không bác sĩ?"
"Được!"
Nếp nhăn hằn sâu theo nụ cười mãn nguyện của ông: "Tốt quá, tốt quá!"
Bác sĩ kê vô số xét nghiệm và th/uốc men. Hóa đơn chất thành chồng. Ông cháu tôi ngậm niềm tin ngọt ngào: Sau lần này, tôi sẽ thành người bình thường.
Nhưng hiện thực phũ phàng. Ngày thứ sáu nằm viện, một nhóm người kéo băng rôn đến gây rối, đòi bác sĩ chính đền mạng cho con trai họ. Cảnh sát ập tới. Hóa ra đây là bệ/nh viện tư nhân l/ừa đ/ảo, nhưng lúc ấy chúng tôi nào biết. Trong hỗn lo/ạn, ông nội biến mất.
Tôi tìm thấy ông ở văn phòng bác sĩ. Giữa đám đông gi/ận dữ, ông gào khản giọng ôm ch/ặt chân bác sĩ: "Trả lại tiền cho tôi! Tiền chữa bệ/nh cho cháu gái tôi!". Dưới ánh đèn neon lạnh lẽo, mái tóc bạc càng thêm xơ x/á/c. Ông quỳ lạy: "Cháu nó mới 16 tuổi, không thể trì hoãn nữa...".
Nước mắt lăn dài trên gương mặt nhăn nheo. Tôi xô đám đông đến đỡ ông dậy: "Ông ơi, đứng lên đi! Ông không có tội, đừng quỳ!".
6.000 đồng đóng viện phí, chỉ được hoàn lại 1.000. Ông nắm ch/ặt tờ tiền ít ỏi, thở dài: "Già rồi, chẳng được việc". Tôi siết tay ông: "Thôi ông ơi, cháu không chữa nữa. Cứ để vậy đi, biết đâu tự khỏi". Ông lau mắt, xoa đầu tôi: "Con bé ngốc, mới 16 thì phải chữa chứ. Ông sẽ về ki/ếm tiền tiếp".
Một tháng sau, ông hớn hở trở lại: "Linh Linh, ông dành dụm được 5.000 rồi, đi khám thôi!". Tôi kinh ngạc: "Sao nhanh thế?". "Ông b/án mười cây tùng làm qu/an t/ài rồi!". Tôi gi/ật mình: "Nhưng đó là...". Ông cười hiền: "Ông sống tới trăm tuổi, trồng cây mới cũng được. Người ch*t quấn chiếu ch/ôn cũng xong. Cháu còn cả đời dài, chữa bệ/nh là quan trọng".
Lần này chúng tôi tìm bệ/nh viện uy tín. Bác sĩ chuyên khoa kéo ông nói chuyện riêng. Ra về, ông gượng cười: "Bác sĩ bảo không sao, lớn lên sẽ đỡ dần".
Từ đó, mỗi lần dành dụm đủ tiền, ông lại dắt tôi đi khắp nơi. Tây y rồi đông y, th/uốc men đủ loại. Nhưng bệ/nh tình chẳng cải thiện.
Ở trường, tôi được đặc cách không học thể dục, không làm việc nặng. Tiểu Địch gửi thư mách bài th/uốc dân gian. Lý An tặng thú bông thỏ, nhắn: "Ôm ngủ cho ấm".
Tôi vẫn trầm lặng, nhưng đã biết hỏi bài thầy cô, bạn bè. Dù cố gắng, thành tích vẫn bét lớp. Đêm ba mươi Tết, mẹ m/ua quần áo mới cho em trai. Ông m/ua cho tôi áo bông đỏ thắm. Em trai nghịch pháo làm rá/ch áo. Tôi đ/á/nh em, mẹ m/ắng: "Làm chị phải nhường em!".
Tôi gào lên: "Sao lúc nào cũng phải nhường?". Mẹ quát: "Đêm giao thừa khóc lóc gì cho xui!". Ông ra xem, bảo: "Vá lại được mà". Tôi thổn thức: "Ông cũng thiên vị em à?".
Chạy ra đường làng đầy đèn sáng, ông đuổi theo nói trong hơi thở trắng xóa: "Bác sĩ bảo sau này cháu khó sinh con. Em trai là m/áu mủ, sau này còn nương tựa". Ông xoa đầu tôi: "Ông sợ khi mình mất đi, cháu sẽ cô đ/ộc trên đời..."