đ/á/nh đỉnh cao, hoàn toàn đảo! So với dì, trận gi/ật tóc lúc nãy chỉ như trẻ con chơi trò gia đình.

Hai họ đang giằng co bỗng vang một tiếng rất thanh.

Tôi lại - tôi.

Người đàn hiền lành phác ấy gi/ận đ/ập vỡ chiếc tiếng thủy tinh vỡ tan khiến im bặt.

"Anh đối tốt với em này! Em muốn m/ua quần áo m/ua cho, muốn mỹ phẩm cũng chiều. Con gái em đi giáo chủ nhiệm, nó mặc đồ Uyên Uyên cũng cho. Em bảo em trai n/ợ nần ngủ, triệu chần chừ. có điểm nào phụ lòng em em đối này?!"

Ông nắm ch/ặt chân "cạch cạch" chỉ vào đàn trên màn hình: đi, ai? sẽ lý hắn!"

Không khí băng.

Bố - con trâu già cơ quan công vụ, hiền lành chăm chỉ - lại có thốt ra câu lý hắn".

Quá kinh khủng.

Hàng chục ánh mắt qua lại giữa Di, chờ xem ta còn để nói.

Lưu thong thả vén mái tóc xoăn rối sau tai, chỉnh lại áo rồi khẩy: "Như đấy. ta trai em, yêu ba năm rồi."

"Trẻ hơn anh, đẹp trai hơn, lực cũng tốt hơn. À quên chưa mỗi khi em đi công tác đều ngủ với ta."

"Đủ chưa? Còn muốn biết nữa?"

Lúc chí hơi nể ta: Di, sao dám?

Khi trợn thừa nhận, chỉ cả họ hàng trong phòng cũng nhịn.

ra bảo vệ em trai, cùng dì hợp sức tranh cãi kịch liệt với Di.

Đang xem náo nhiệt xông tới tay tôi: "Triệu Uyên Uyên, mày giỏi lắm đấy, dàn trò hay này!"

Bố giờ đã cứng đẩy ta ra: "Anh hôn!"

Lưu "Ly ly, sợ gì? Nhà tiền cho có 2 triệu tệ đừng hòng!"

Bà ta thách thức: "Đừng tưởng mày khôn! Bố mày chưa nói à? phía bắc phố tao đấy."

Tôi choáng váng bố.

Cái gì?!

Mẹ trước khi đã di chúc để tiền cho ngoại, tất cả bất động sản đều thuộc tôi.

Căn phía bắc tài sản chung và bố, sao có được?

Ánh mắt lảng tránh. chằm chằm, lòng sóng.

Lưu hất bỏ đi, lại câu: "Đấu với tao, mày còn non lắm!"

Cả phòng im phắc.

Trên màn hình lặp "Như Bình - Thư Hoàn yếm". Dì ho "Uyên Uyên tắt cái đó đi, nh/ục nh/ã quá!"

Tôi xóa file gốc, đến trước bố: "Bố đăng ký kết hôn với ta rồi? Đứng luôn?"

Bố đầu im lặng.

Chính thừa nhận.

Tôi gi/ận dữ: "Thêm cả hai. Con đâu có đi, sao được? Bố tr/ộm con à?"

Cơn gi/ận dâng trào - gi/ận sự nhu nhược, gi/ận già khờ khạo.

Tôi nén Dù sao ấy vẫn tôi.

Người đón đi học, lén m/ua đùi gà rán cho sữa khi lực hành.

Tôi thở sâu.

Hai dì ổn, giữa và bố.

"Anh cho nó mượn triệu rồi vào sổ đỏ không?"

Bố gằn giọng: "Ừ!"

dồn: "Giấy nỡ đâu?"

Bố "Không cần! Nó dám trốn!"

đi/ên tiết: "Anh ng/u à? có giấy mực nó chối được?"

Bố im thít. Hai dì sốt ruột.

Tôi nhịn được: "Sáng nay con điện thoại nhắn cho Lập Cường. Chat đó chứng minh n/ợ triệu, tháng 4 năm sau. Giờ tin nhắn có bằng chứng kiện."

vui mừng ôm tôi: "Uyên Uyên thông minh!"

Nhưng vui: "Nhưng con ngờ dám tr/ộm con chuyện ng/u này."

tỉnh ngộ: "Thằng Hai, lo liệu đi chứ!"

Mặt đỏ tía tay: "Mai tính!"

Tôi muốn ra nước mắt.

Bố vốn được cưng chiều từ nhỏ, con trai đ/ộc nhất.

Lớn may đỗ công chức, công việc ổn định bon chen.

Cả đời lo nghĩ mẹ gánh vác hết.

Thế nên chẳng biết mưu mẹo gì, chỉ giỏi trốn trách nhiệm.

Cứ "để mai tính" mãi, kết cửa Di.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm