Ngay khi tên đồng bọn kẻ b/ắt cởi cho hai chúng cửa mở ra.
Trước cửa, bóng dáng cao lớn tuấn tú đứng đó, sáng.
Rồi, chứng kiến Nghiêm Tư gi/ật sợi dây trên tay, lòng anh ta.
Sau đó, ừm, nụ nồng ch/áy.
Lúc này, con chó đi giữa vô bị đ/á cái!
Tôi há hốc mồm đôi trai gái nhau đắm, nhiên ra sự thật kinh ngạc.
Kỷ bị rồi!
Bởi chính thanh mai trúc mã anh.
Đang phân vân không biết nên nói chuyện này không, đồng thời tính toán xem khả năng bị bịt là bao nhiên vang tiếng gầm rú trực thăng.
"Mộc Niệm!"
Ôi trời, tuồng tuồng!
Tổng xuất toàn dùng kỹ năng dịch chuyển tức thời hay sao?
Tôi cứng đờ quay người, cờ thấy dường chưa để ý Nghiêm Tư kia.
Sau khi suy 0.01 giây, thực màn biến kịch Tứ Xuyên.
Dùng điệu ngào nhờn, về phía Niên.
"Anh yêu!"
Khi lòng Niên, cảm sự cứng đờ anh.
(Hai mươi bảy)
Tôi là nhân tài.
Hiện tại, che giấu chuyện cho thanh mai trúc mã tài.
Nhờ nỗ lực "dụ dỗ đẹp" chuyện giữa Nghiêm Tư rốt cuộc không bị phát hiện.
Nhưng cái giá là, nụ nồng giống hệt thanh mai trúc mã tài.
Kết nụ hôn, vẻ nghiêm túc: "Cũng khá ngào."
Thôi không đỡ nổi nhưng ít nhất mục đạt được.
Khi quay hai phía sau đứng cách nhau hơn mét, giữ khoảng cách giao hoàn hảo.
Còn hai sau khi biết toàn bộ sự thật, phẩy cái, tăng tiền chuộc lần.
"Tôi mười, luôn cả thuê cậu!"
Tôi họ, không hiểu nổi tại sao óc giàu toàn kiểu kỳ cục thế.
Hứa đoán sự bối rối chủ động giải thích: "Đã đuổi thì triệt để cùng!"
Cổ thấy lạnh toát.
Anh ta nói chuyện b/ắt c/óc, hay chuyện giữa anh ta Nghiêm Tư rồi?
(Hai mươi tám)
Tôi là nhân tài.
Hiện tại, rất phân vân.
Sau vụ b/ắt c/óc, để an ủi tâm h/ồn bé nhỏ bị tổn thương trên đường về dẫn thẳng trung tâm thương mại cao cấp xài.
Tôi sau Niên, lạc lối câu "quẹt anh.
Quả nhiên, ông chi tiền cho phụ nữ là đẹp trai nhất!
Vì thế, tha thứ cho hành động túng anh tối hôm đó.
Hôm sau, vui vẻ chia sẻ Tiểu Trương - thân - những món đồ hiệu m/ua cho tôi.
Tôi: "Có lấp lánh không, anh yêu m/ua đó."
Tiểu Trương...
Tiểu "Tôi thất nghiệp rồi."
Ôi trời, mất thân rồi.
Tôi: "Xóa nhau đồ nghèo!"
Tiểu "Tổng bảo tránh xa ra, cho phép hưu sớm, lương hưu cao hơn lương vạn."
Tôi: "Tớ chúng vẫn tục chơi."
Tiểu "Tạm biệt nhân, cho nhiều quá!"
Tôi: "?"
Nhìn chấm than đỏ trên điện thoại, chìm suy tư.
Mất đi kỷ, buồn đúng phút rồi bắt xem nên nói chuyện anh bị không.
Cuối cùng, quyết định ra đi dạo.
(Hai mươi chín)
Tôi là nhân tài.
Hiện tại, ở dưới tòa nhà công ty tài.
Đừng hiểu đi dạo, cờ đi ngang qua thôi.
Thôi thừa nhận, ý đấy, định dò thái độ Niên.
Cuối cùng, dưới ánh mắt bỉ tân chân dài xinh đẹp, đành gọi điện cho Niên.
Điện thoại không gọi lập tức, thấy Nghiêm Tư bước ra thang máy, xe dưới ánh mắt cung kính mọi người.
Không biết xuất phát tâm lý gì, vội vàng trốn đi.
Nhìn Nghiêm Tư rời đi nụ cười tươi rói, lòng chợt chua xót.
Người thế, rốt cuộc không thành bản chính.
Phân vân giây lát, gọi điện cho Tiểu Trương.
Đúng là nhân mà thậm chí không công ty.
Chưa đầy hai phút, khuôn điển trai xuất tôi.
Anh dường đi rất vội, khi xuất hơi thở gáp, luồng gió.
"Đi thôi!"
Nhìn ngón dài ra, khựng rồi nắm lấy.
Trên đường văn phòng nắm ch/ặt không biểu lộ cảm xúc nhưng dường tâm trạng khá tốt.
Còn cũng lạc lối tiếng "phu nhân".
Cửa văn phòng đóng ép cửa.
Anh gục hõm cổ hít hơi sâu, thì thầm hỏi: "Hôm nay sao em việc thăm anh?"
Không biết ảo giác không, dường nũng nịu.
Tôi lắc xua tan những suy vông đầu.
Đờ đẫn lời: "Em chuyện muốn anh?"
Anh không vẫn cọ cổ chú cún.
"Em đi."
"Nếu anh phát thích anh sẽ làm gì?"
Anh chằm chằm "Ý em là gì?"
Tôi nhiên cảm khí tức hiểm, sợ hãi nhưng vẫn ghì ch/ặt tại chỗ.
Tôi im lâu không lời, dường sốt siết ch/ặt dữ dằn: "Mộc em khác rồi à?"
"Không em! Là..." vội vàng giải thích.
Lời chưa dứt, thở phào nhẹ ch/ặt lòng.
"Mộc cả này em hòng rời xa anh không cho phép!"
Lời tuyên bố ngông cuồ/ng khiến tim lo/ạn nhịp.
Ý gì đây, là cũng thích tôi?