29
“Chúng ta hoàn bây cáp treo thôi.” Giọng của rất đều. Đúng em trẻ trung đầy lượng.
Lên cáp treo, cảnh vật nhìn ra xa, thu vào tầm xanh mướt tùm.
Ngắm nhìn xa xa, chân mấy nhà nông dân khói bếp lượn.
“Em cao sao?” ngẩng nhìn trong mang vẻ nhiên.
Tôi lại, đối diện ánh của liếc nhìn phim bên cạnh, cười “Chữa khỏi rồi.”
Thực ra cao, đây hơi làm quá, phim dây an nên nhờ chị Kim rằng cao.
Tôi lừa em nhân lúc phim cảnh bên vào tai “Tôi cao đâu.”
Anh ấy rõ ràng sát, hơi đầu, má chạm nhẹ vào môi tôi.
Động tác của nhanh, căn bản để ý, ngược ấy đỏ mặt.
Đội ngũ chương trình chắc chắn dễ dàng cho đỉnh núi, mà ném ở lưng chừng núi.
May mắn đạt hạng nhì, nếu của chắc chạy Weibo của ch/ửi ch*t.
30
Sau khi xong, vào đoàn.
Trong lúc chờ máy bay, lấy bản lật xem nội dung.
Phim ngôn tình mà, chủ yếu yêu nhau.
Tình yêu chị em nhỏ, trình rất ấm ngào, dù có hiểu lầm cũng nhờ hành động thẳng thắn của mà giải quyết, kết thúc viên mãn.
Kịch bản khó lắm, khai máy, dường như chưa định.
“Xem gì đó?” Giọng thanh niên quen thuộc vang lưng.
Tôi gi/ật mình lại, thấy đội mũ sống cao kính râm, cầm trang vừa tháo ra.
“Kịch bản, xuống máy vào giơ bản trên về phía ấy.
“Phim gì?” xuống bên ánh nhìn vào bản.
“Phim ngôn tình học đường, câu yêu chàng trai trẻ ngào nhỏ.” bản, cười ấy.
Trong rõ ràng qua vẻ giả để ý hỏi: vậy?”
“Hình như chưa Có lẽ đối phương nghe nữ nên bãi diễn, haha.” đùa giỡn.
Anh ấy liếc nhìn bản trên bàn, dậy, trang “Tôi phải máy rồi.”
“Tạm biệt.”
31
Bốn tiếng lợi nhiệt tình tiếp đãi, tối tìm biên bản.
Tôi về phòng khách sạn, vừa hành lý xuống, gõ.
Địa điểm ở Cẩm Đại khách sạn xung quanh, vì an phim bao nguyên khách sạn.
Chắc thầy biên bản.
Tôi mở cửa, ngoài Ngữ.
“Sao em ở đây?” sững sờ, người, mời ấy vào.
Kiều lưng lấy ra bản, cười “Đến bản đó.”
“Hả?” Tình gì thế? Nam ấy? Không thể trùng hợp như vậy chứ!
Lẽ ở sân lúc đó, ấy giả biết, cho bất ngờ? Thôi đi, hãi thì đúng hơn.
Câu yêu chàng trai trẻ ngào” vang bên tai.
Tôi tìm khe đất chui vào một lúc.
32
Cho khi biên ở cửa, phòng họp, chưa tỉnh “Kiều chính”.
Anh ấy bắt phim năm tuổi, tính đủ vào nghề mười năm.
Nói làng cũng quá, sao đột nhiên nhận phim ngôn tình học đường nổi chìm này, kỳ lạ.
Lẽ phim này có tiềm năng?
Chị Kim lừa định nỗ lực, tốt phim này, tranh nổi tiếng.
Tôi quyết định, trong buổi họp chú đặc biệt chăm chỉ, còn chăm hơn hồi lớp 12.
Đạo biên thấy như vậy, càng hào hứng, vốn định họp họp cả buổi chiều.
Lễ khai máy định vào ngày mai, tối đó ăn cơm xong rồi về nghỉ.
Tôi vừa định cửa, một xươ/ng xẩu nắm lấy khung cửa, vội kéo ra.
“Có việc gì sao?” ngẩng nhìn Ngữ.
Anh ấy giơ nhẹ nhàng xoa mái tóc tôi: “Không có gì, ngon.”
Tôi hơi nhíu hơi ửng hồng, vỗ của ấy trách móc: “Đừng có vô lễ.”
“Ai vô lễ, bối của em Khóe cong nụ cười tinh nghịch.
“Tôi lớn hơn chị đi.” chịu thua.
“Chỉ kém một tuổi, cũng chênh nhiều lắm.”
“Lớn hơn một ngày cũng lớn.”
“Được này có nhiều cơ hội gọi, đi.” ấy rời đi.
Tôi sầm lại, lấy nóng lắc mạnh.
Thử thách của phim này quả nhỏ nào.
Tôi phải niệm bỏ tạp niệm.
33
Sau lễ khai máy, mọi thứ đều lợi, khi phim rất tập trung, nghiêm túc đối từng cảnh quay.
Vì tuổi tác tương đương, hòa khá tốt.
Chỉ thỉnh thoảng ánh ấy nhìn hơi kỳ lạ.
Sau một tháng rất nhanh cảnh tiên của tôi.
Tình tiết cảnh về nước tạo bất cho nữ ấm ngào.
“Em cần giả thôi, đừng lực.” thấy ấy bên lo lắng ăn liền viên kẹo cao su, vỗ ấy để an ủi.
Thực ra câu này cũng mình, trời biết tối qua lo cả đêm được.
Anh ấy hơi sững sờ, rõ ràng vậy, trong túi lấy ra một viên kẹo cao su, cho vào miệng.
Mọi thứ chuẩn xong, hô bắt đầu.
Trận tuyết mùa đông, cuộc gặp gỡ ánh đèn hoàng hôn.
Tôi đèn đường, chóp đỏ ửng vì lạnh, ngẩng nhìn tuyết rơi, đưa đón lấy, nước lăn quanh mi.
Kiều xa, ánh ch/áy bỏng, vừa về phía vừa cởi chiếc khăn quàng màu đỏ.
“Anh về rồi.” ấy dừng cách mét.
Trên đầu, ấy phủ chiếc áo nỉ màu đen tôn làn da trắng sáng của ấy.