Bên cạnh hắn có một cô gái luôn cố chui vào lòng.
"Cút đi." Lục Hằng không khách khí chút nào. "Lão tử không thích loại giả vờ trong trắng."
Hắn đuổi cô gái đi, ngẩng mắt nhìn thấy tôi.
Lục Hằng: "..."
Sau này vô số lần, tôi lấy câu nói này ra chế nhạo Lục Hằng.
Khi hắn nhìn tôi trong bộ váy trắng tinh, ánh mắt chớp động, tôi lập tức nhắc nhở:
"Lục thiếu, đừng quên, ngài không thích kẻ giả vờ trong trắng."
Lục Hằng: "..."
Hắn nổi nóng đ/ập vỡ gạt tàn: "Cút!"
Tôi cũng chẳng khách sáo, nhận tiền của hắn rồi đi ngay.
Năm đó, nhờ ơn họ, tôi buộc phải bỏ học và được chẩn đoán trầm cảm nặng.
Mà bây giờ, cũng nhờ ơn họ, tôi trả hết tiền ph/ạt vi phạm và đóng viện phí phẫu thuật cho ông ngoại.
Ngày ông ngoại vào phòng mổ, tôi định đợi ở ngoài suốt.
Nhưng điện thoại của Cố Cẩn Trạch, Hứa Mục Dã và Lục Hằng gọi đến liên tục, bắt tôi qua phục vụ họ.
Tôi cúp máy, họ không ngừng gọi lại.
Cố Cẩn Trạch nói có thể kiện tôi l/ừa đ/ảo.
Hứa Mục Dã nói sẽ thuê phóng viên rình rập tôi.
Lục Hằng nói người của hắn sẽ đến tìm, nếu không thấy tôi thì tìm ông ngoại tôi.
Tôi biết, đã đến lúc kết thúc rồi.
10.
Tôi nhớ rõ ngày hôm đó - ngày 15 tháng 2 ba năm trước.
Là ngày ông ngoại tôi vào phòng mổ, cũng là lần cuối tôi gặp ba người họ.
Đêm đó, tôi lần lượt đi gặp từng người.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu họ đ/au nhức vì say, giường chiếu bừa bộn quần áo vứt khắp nơi.
Từ đó về sau, họ không tìm thấy tôi nữa.
Mãi đến khi tin tức giao đồ ăn xuất hiện, họ mới có tin tức về tôi.
Và biết đến sự tồn tại của Mễ Mễ.
...
Ký ức kết thúc.
Tôi tỉnh lại, chỉ thấy đầu đ/au buốt.
Mạc Vũ Nhu nh/ốt tôi trong nhà xe bỏ hoang, cô ta như đi/ên cuồ/ng.
Bên ngoài, tin x/ấu về cô ta càng ngày càng lộ ra, cô ta gần như đã ch*t về mặt xã hội.
Cư dân mạng tổng hợp rất nhiều chi tiết.
Kỳ lạ thay, trong lòng tôi không mừng vui đặc biệt.
Mọi người vẫn chỉ xem điều họ muốn xem thôi.
Mười năm trước, họ muốn xem nữ thần rơi vào vũng bùn nên cố gắng thu thập bằng chứng tôi b/ắt n/ạt Mạc Vũ Nhu.
Mười năm sau, họ muốn xem oan khuất được giải nên cố gắng thu thập bằng chứng tôi bị vu oan, Mạc Vũ Nhu mới là kẻ chủ mưu.
Tôi mệt mỏi, chỉ muốn ngủ mãi.
Mạc Vũ Nhu không cho tôi ăn, không cho uống nước, tôi ngày càng kiệt sức.
Cô ta ngày nào cũng xem điện thoại trước mặt tôi, vừa khóc vừa cười.
Tôi hơi tò mò, dùng chút sức lực cuối cùng hỏi:
"Rốt cuộc em yêu ai?"
Cô ta sững lại, hỏi ngược: "Còn chị, rốt cuộc chị yêu ai?" Tôi lắc đầu: "Tôi không yêu ai cả."
Mạc Vũ Nhu đờ người, sau đó cười đi/ên cuồ/ng.
Cô ta mở ghi âm, đưa đến miệng tôi.
"Chị nói lại lần nữa."
"Tôi không yêu ai cả." Tôi nhẹ giọng lặp lại.
"Chị nói đi, chị là con đĩ đã lừa tình cả ba người họ."
"Tôi là con đĩ đã lừa tình cả ba người họ."
Mạc Vũ Nhu cười ha hả, trạng thái đi/ên lo/ạn, cô ta gửi đoạn ghi âm cho Cố Cẩn Trạch, Hứa Mục Dã và Lục Hằng.
"Tôi sẽ để họ nghe thử!" Nụ cười đắc thắng hiện trên mặt Mạc Vũ Nhu. "Xem ai trong số họ sau khi nghe xong còn coi loại người như chị là bạch nguyệt quang!"
Tôi nhìn cô ta, cũng cười.
Thật ng/u ngốc.
Mạc Vũ Nhu à... luôn luôn ng/u ngốc như vậy.
Bốn mươi phút sau, do gửi email để lộ địa chỉ, Mạc Vũ Nhu bị cảnh sát bắt giữ.
Tôi trong trạng thái nửa hôn mê được giải c/ứu, đưa gấp vào bệ/nh viện.
11.
Nửa tháng trong bệ/nh viện, mọi oan khuất về tôi cuối cùng cũng được giải.
Tất cả sự thật mười năm trước đều được vạch trần rõ ràng.
Trên đường về, trời mưa như trút nước.
Một bóng người quỳ giữa mưa bão.
Tôi nheo mắt nhìn rõ.
Đó là Cố Cẩn Trạch.
Nửa tháng này, tôi từ chối tất cả yêu cầu thăm hỏi, nhưng không ngờ Cố Cẩn Trạch để gặp tôi lại quỳ trước cửa nhà tôi.
Người hắn ướt sũng, ngẩng mắt nhìn tôi:
"Nam Kiều, anh xin lỗi."
Tôi im lặng.
Quá muộn rồi.
"Mời về đi, Cố tổng." Tôi nói. "Anh thích Niệm Niệm, giờ tôi cũng già rồi, không diễn được Niệm Niệm nữa."
Niệm Niệm là mối tình đầu của mọi chàng trai, trong trắng xinh đẹp, ch*t ở tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất.
Còn tôi đã hai mươi bảy tuổi, trải gió dập sóng dồi, không còn là thiếu nữ mười bảy.
"Vì vậy anh không cần đến tìm tôi nữa, chúng ta không cần thiết phải gặp mặt."
Tôi quay người định rời đi, Cố Cẩn Trạch hốt hoảng gọi gi/ật lại.
"Nam Kiều." Hắn im lặng rất lâu, rồi mới cất tiếng giữa mưa bão.
"Anh không xem bộ phim đó, người anh thích là em, Lâm Nam Kiều."
Bước chân tôi dừng lại.
Một số manh mối lờ mờ bỗng nối liền trong đầu tôi.
Tại sao họ tiếp cận Mạc Vũ Nhu?
Bởi lúc đó, tôi không thường ở trường, còn Mạc Vũ Nhu là người bạn thân duy nhất của tôi.
Vì vậy họ... thực ra là để tiếp cận tôi.
Tôi quay lại nhìn Cố Cẩn Trạch.
Mưa xối xả, hơi nước bốc lên m/ù mịt, tôi bước đến trước mặt hắn, nói khẽ: "Anh thực sự thích em sao?"
Mắt hắn sáng lên: "Nam Kiều, đương nhiên..."
"Không."
Tôi quả quyết:
"Cố Cẩn Trạch, nếu anh thực sự thích em, anh đã không đối xử với em như vậy."
Hắn im lặng, môi r/un r/ẩy.
"Lúc đó anh còn không biết yêu một người như thế nào." Giọng hắn run như chiếc lá lìa cành giữa mưa. "Anh không dám nói chuyện với em, anh thấy em quá tuyệt vời, bởi so với em, anh quá tầm thường."
"Vì vậy khi tin b/ắt n/ạt xuất hiện, anh rất đ/au khổ, cảm thấy mình đã yêu nhầm người."
"Nhưng lại... rất vui." Hắn lẩm bẩm. "Anh nghĩ, cuối cùng anh cũng xứng với em."
"Quá nhiều chàng trai thích em, nhưng nếu em bị h/ủy ho/ại... thì em có thể chỉ thuộc về anh..."
Sau mười năm, tất cả tâm tư đen tối cuối cùng đã được nói ra.
Tôi khẽ thở dài, ngồi xổm xuống, che ô lên đầu hắn.
Mặt Cố Cẩn Trạch lập tức tràn đầy hy vọng.
"Nam Kiều, đứa bé là của anh, phải không?" Hắn hỏi tôi. "Ngày 15 tháng 2 năm ngoái..."
Tôi lắc đầu, nói nhỏ bên tai hắn điều gì đó.
Mặt Cố Cẩn Trạch lập tức tái xám.