「Dù trẻ sao.」 Cẩn kiên quyết, 「Tôi nuôi nó, sẽ là một tốt.」
Tôi lắc đầu, bước đi.
「Nam Kiều! Kiều!」
Cố Cẩn hoảng hốt, trong cơn mưa anh vài bước bằng đầu gối, cố giữ lại: 「Chúng bắt đầu lại nhé? Cho một hội, lần sẽ học cách thật tốt…」
「Nhưng chưa anh mà.」 nhẹ nhàng nói.
Cố Cẩn vừa t/át một cái, đờ đẫn chỗ.
Tôi ô, ngẩng đầu nhìn trời, hàng hạt mưa rơi mỉm cười.
「Dù vươn rơi dù anh xem là nữ thần kẻ tiện, chưa thay đổi.
「Và chưa thích anh.」
Tôi nhẹ chiếc ô bên Cẩn Trạch, lưng đi.
Đi xa, ngoảnh lại nhìn, phát Cẩn quỳ trong mưa. Anh chịu chiếc ô đó, bất động một pho tượng đen.
12.
Sau đó, Hứa Dã khai buổi họp báo.
Hành động đồng nghĩa việc nhận b/ạo l/ực học đường, sự nghiệp anh chấm dứt đây.
Lục Hằng d/ao tôi:
「Nam Kiều, đ/âm vài nhát khiến tha thứ, thì cứ đ/âm đi.」
Lưỡi d/ao loáng Mễ sợ hãi, đuổi Hằng ra ngoài.
Không ngờ Hằng lại lén lút đột nhập vào tôi, anh que phô Mễ.
Khi về nhà, phát Hằng đang dạy Mễ.
「Ba đây.」 Hắn ba.」
Mễ giơ bàn tay nhỏ bụ bẫm, "thái tử gia Kinh Thị" một t/át nảy lửa.
Lục Hằng tức gi/ận dám đ/á/nh trả, chỉ biết nhìn tôi:
「Hứa Dã và Cẩn đều phủ nhận trẻ là họ.」
「Vậy nên…」
Tôi cười.
「Lục Hằng, nhiêu lần anh.
「Năm đó nhận đóng vai Niệm trước hề qu/an h/ệ bất ai trong số anh.」
「Còn hôm sau anh thức dậy cơn đầu dữ dội và ký ức mơ hồ không?」 「Bởi rư/ợu anh uống th/uốc.
「Đêm hôm đó, tức 15 2 ba năm trước, lần lượt gặp ba anh uống rư/ợu th/uốc.
「Vì biết, vậy anh sẽ tiếp tục quấy rối tôi, thậm chí an toàn ngoại tôi. hy vọng nhân đêm anh mất ý thức, sẽ đưa ngoại khỏi phố này.」
「Để đ/á/nh lừa giả tạo trường.」 nhún vai, 「Thực ra vụng về, ngờ anh đều tin. Mặt anh tái nhợt. sao em… sao đi?」
「Vì ngoại phẫu thuật thất bại.」 nhẹ giọng, 「Ông mất rồi.」
Lục Hằng đờ đẫn chỗ.
…
Đêm đó, sau giải quyết xong ba đàn trở về bệ/nh viện vào lúc rạng sáng.
Chờ cửa là bác sĩ chính, thì báo thức trắng đêm một tin:
– Phẫu thuật công.
Suốt trình lo hậu sự rơi một nước mắt.
Thật điều khiển trong tắt, toàn thân tê dại.
Ôm tro cốt trở về cũ.
Mấy năm đi khắp nơi, thường ngoài, lâu về cũ nơi ngoại sóc.
Mãi đến hôm nay, nữa, mới cuối cùng trở về đây.
Ngôi cũ mọi thứ xưa, tủ một hàng búp bê, bộ quần đều do ngoại may ấy.
Cửa ra vào chất nhiều túi bánh sa phủ đầy bụi, hồi nhỏ thích ăn món lắm, sợ ăn nhiều ngọt sâu răng chỉ phép ăn một ngày.
Ông nhiều thế này, là để dành về ăn.
Tôi tro bày di ảnh, quét dọn phòng.
Cuối cùng, từ tủ đầu giường phát một poster phim.
Là poster "Niệm Vo/ng", đó là năm 17 tuổi, trong trẻo tinh khôi sương, e thẹn mím môi trước ống kính.
Phía dưới in dòng "Niệm tuyệt vời nhất".
Ông ngoại ít gạch hai "Niệm bên cạnh, ng/uệch viết tên tôi.
Nam Kiều.
"Nam Kiều tuyệt vời nhất".
Đêm đó, poster, vòi nước trong đột ngột được mở ra, một thảm thiết.
Trên tường, ngoại trong khung ảnh, dàng nhìn tôi.
Xem kìa, xem kìa.
Trên thế giới người, thương nguyên bản em.
13.
Sau ngoại đi, sắp xếp hậu sự mình.
Cũng chẳng tài sản gì để chia, số nhận từ Cẩn Trạch, Hứa Dã và Hằng, sau trả thường và thanh toán viện phí, chẳng nhiêu.
Tôi định đến bên bờ phố lân cận kết thúc lại. Lý do phố này, vì cảm thấy linh ngoại đây, nhìn thấy sẽ buồn.
Tôi vé tàu cao chuyến tối, đường ra ga, đi ngang qua một khu phố cũ.
Đó là phố bẩn nhất phố tôi, đèn neon quán bar lơ lửng, đàn rư/ợu ch/ửi thề, những phụ nữ đứng bên đường mặc tất lưới cũ rá/ch, khí ngập mùi khiến buồn nôn.
Tôi khép ch/ặt khoác, muốn nhanh khỏi nơi này.
Nhưng một tiếng yếu ớt khiến chú ý.
Nó trong rác.
Một trẻ sơ nhỏ.
Tôi nhìn quanh, mẹ hẳn là một trong những phụ nữ kia, bà nuôi nó lại đây.
Giống mẹ xưa ngoại vậy.
Nó đang khóc, gần đông cứng, tiếng càng yếu dần.
Tôi lời bác sĩ tâm lý tôi, bảo: "Cô Lâm, cô cần một động chính mình."
Ông đúng.
Tôi bế lên, nó chưa tên.
Hồi nhỏ, ngoại danh là Mễ.
Tôi chê tên vừa quê vừa chịu gọi.