“Nhưng cũng gấp, đứa từ.”

“Từ thôi——”

Mãi đến khi xuống lầu, mới mặt chui chăn.

Bỗng nhiên nhìn nhau.

Anh ấy nhìn với ánh đầy cười.

Tôi định quay mặt đi.

Anh véo tôi, lộ nửa xươ/ng quai xanh, giọng khàn “Vợ.”

Tôi, ch*t mất.

Ch*t đuối trong sắc đẹp Chu.

Thẩm tiếc tối nay về sớm.”

Tôi, ch*t luôn.

Bình tĩnh vỗ vỗ nóng rửa mặt.

Trên ăn, ngậm miệng.

nói gì, ánh thấu hiểu mà nói khiến thực sự ngại ngùng!

Suốt bữa ăn, mặt bát.

11

Sau bữa ăn, đưa về nhà.

Vừa đến cửa, sếp đã điện cho tôi.

Ông ấy bắt tác!

Không người ta vừa mới tận tân sao?

Cúp áy náy nhìn “Anh giữ giường trống gian rồi.”

“Em tác.”

Thẩm thở dài.

Sau đó mở cửa phòng.

“Bao lâu?”

Tôi nói: “Hai tuần.”

Anh quay người phòng.

Ngay khi gi/ận, định dỗ dành.

Thì phát chiếc màu hồng ở ra.

Gấp bộ hay mặc cẩn thận vali.

Xong xuôi đến trang tôi.

Ánh nắng ban mai lên mặt bên và những ngón tay xươ/ng xẩu anh.

Lúc này, hết vẻ xa cách, chỉ đứng đó lặng lẽ.

Đặt món mỹ thường dùng đúng thứ túi đựng đồ.

Tôi sờ nhìn lúc.

Đến khi cầm màu nhìn tôi: cái sắp dùng hết rồi.”

Tôi ngây người “Ồ, sao. Đến nơi mới vậy.”

Anh lấy ngăn hộp mới, vừa mở bao bì vừa nói: “Vậy mang mới đi.”

M/ua bao giờ vậy!

Tôi từ bước đến bên, chọt nhẹ anh: “Anh bắt tâm khi nào vậy.”

Anh đặt kem túi khóa.

“Từ khi em.”

Tôi bĩu môi, tay tăng chọt anh.

“Hồi đó em.”

“Quay em.”

“Sau khi còn tỏ xa lạ với em.”

“Anh chắc thực sự chứ th/ù sao?”

Anh lấy tay tôi, thở dài: “Anh cách đối xử với con cũng làm vui.

“Theo trực giác cùng hiểu về em, nếu vừa đã bày tỏ tình cảm, rất sẽ chạy.”

“Lúc đó chạy nước bắt đợi bảy năm.”

“Bảy năm đợi được, đời người mấy bảy năm.”

“Đời người quá dài, đặc biệt giữ bên cạnh.”

“Cưới em, quyết định giao phó cả phần đời còn lại.”

Mắt cay cay, đầu.

“Thẩm Chu, bảy năm trước chối lời tỏ tình em?”

“Lê cũng lòng trọng mà.”

“Bỏ qua mọi thứ, lúc đó đâu thực lòng đâu.”

Đúng vậy, lúc đó định bắt tình yêu lâu dài.

Tôi nhìn anh, nói: “Thẩm Chu, lỗi.”

Anh lắc âu yếm ôm tôi.

Giọng dịu dàng vang trên đầu: sao. là, sau đừng nghĩ đến chuyện ly với nữa.”

Lòng bỗng lên.

“Chồng, ta sau sống tốt với nhau.”

“Em sẽ đắp cho bảy năm đã mất...”

Anh xa chút, nói: “Ồ? làm kiệt sức à?”

Á á á!

Giữa ban ngày, nói gì thế này!

Khi ánh trở nên lạ, kịp ngăn lại.

“Không được, đừng đến sân bay ngay bây giờ.”

Anh kìm nén d/ục v/ọng trong mắt, bất đắc dĩ lên trán tôi.

“Vậy đợi về.”

12

Vừa xuống máy bay, đã video cho tôi.

Trong video, đang ăn cơm.

Tôi thấy cơm đóng cục.

“Cơm lâu rồi, ng/uội hết rồi.”

Anh vừa vừa đưa miệng: “Sáng làm ca phẫu hơi trễ.”

Lòng khó chịu: “Ít nhất hâm nóng chứ, thế hại sức lắm.”

Anh đậy hộp cơm, giọng dỗ dành: “Ừ, lần sau nhất định hâm.”

Đang nói, bỗng chàng đẹp trai mặc khoác gió tôi: “Chào chị, không? người cử đến đón chị.”

Tôi ngơ hỏi ta nhận tôi.

Anh chàng nói: “À, hồi thực tập diễn thuyết. fan đây.”

Thẩm ho hào nhướng mày: Lê?”

“Bên còn bao nhiêu trai nữa?”

May mà đeo nghe.

Tôi mặt giải thích: “Không đâu.”

Anh chàng nhiên cầm tôi: mình thôi.”

Tôi sau.

Trên xe, ân cần hỏi: lạnh chứ. xuống xe tắt điều hòa vẫn bật.”

Tôi vừa cởi khăn vừa lịch sự “Cảm em, ấm lắm.”

“Không sao, người khác đâu thế này. Ai Lê chứ, haha.”

Thẩm buông “Ai Lê...”

Tôi hắng giọng đáp chàng: “Vậy... tốt bụng quá...”

Anh chàng bỗng nhiên mở ngờ dễ thậm chí còn đáng yêu.”

Tôi kịp cúp gượng.

“Bên nhiều du lịch hay lắm. Nếu cần, dẫn tham quan.”

“Không phiền đâu, làm trước đi.”

“Vâng, chơi em. đến ngay!”

...

13

Mấy ngày liền, bận tối mắt.

Thẩm khi video bắt máy.

Đến khi xong việc, tính đúng lúc ngủ.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Âm Thanh Ba Lan Năm Ấy

Chương 6
Ngày nhà họ Tô bị khám xét, cha tôi khoác lên người tôi bộ váy áo lộng lẫy, ném tôi trước mặt binh lính: 『Đây chính là đại tiểu thư Tô Nguyệt Oanh của Tô gia.』 Mọi người đều nói cha là bề tôi trung thành. Khi gặp lại, cha đã trở thành Đại tướng Thần Vũ được tân đế sủng ái nhất, Tô Nguyệt Oanh trở thành hoàng hậu, sống trọn kiếp bên cạnh tân đế. Còn tôi, là kỹ nữ thân bại danh liệt nơi lầu xanh. Mẹ tôi vì muốn chuộc tôi, gượng gạo thân thể tàn tật đến cầu xin cha, nào ngờ bị người giữ cổng hai gậy đánh chết. Tôi cầu xin Tô Nguyệt Oanh chôn cất mẹ, không ngờ nàng nói: 『Lầu hoa đầy những kỹ nữ thanh bạch, nếu ngươi biết giữ mình, ta còn có thể giúp. Nhưng ngươi tự nguyện rũ bùn, ta sẽ không giúp kẻ như thế.』 Đêm đó, tôi bị chặt tứ chi, vứt xuống sông. Khi mở mắt lần nữa, tôi trở về ngày Tô gia bị khám xét. Lần này, hãy để Tô Nguyệt Oanh tự mình giữ gìn phẩm tiết nơi lầu xanh đi.
Cổ trang
Cung Đấu
Báo thù
0
Nhử Địch Chương 11