Chẳng lẽ quầy hàng đắt hơn chút?
Tôi nghĩ về số tài khoản của tim chảy m/áu.
「Tôi nhận tiền mặt.」 Anh ta rút thoại ra, QR.
Không thanh toán, mà QR kết bạn.
Thấy do dự, đặc biệt bổ sung: sao sau này đồng nghiệp nhau sẽ liên lạc.」
「Được.」
Cứ thế, và trở thành bạn danh sách liên lạc của nhau.
Với tư cách đồng nghiệp.
5
Tối về, cẩn thận mở diện của ấy, trang cuốn sách lập trình gì cả.
Tôi gắng tìm ki/ếm dấu vết về bạn từ id, diện hay chữ ký nhân.
Kết quả không.
Thôi thì, yêu tôi, khoe cảm ồn ào, coi công bằng tất cả.
Tôi định thoát ra, lỡ vỗ diện của anh.
!!!
Anh chóng trả dấu bối chân cứ quặp ga giường.
Trong nguy nảy sinh sáng chuyển tiền anh.
Tôi: Ba ngàn, đủ chưa?
Một sau, nhận buồn chữ.
Thôi, mười giờ rồi, chắc bên bạn gái.
Lòng nghẹn lại, tắt thoại chuẩn bị đi ngủ.
Trong mơ, về ba.
Hồi đó lạnh lùng cứng nhắc, bảo kèm làm bài, nhưng nên thường giảng nhìn vẻ bất lực.
Ánh mắt nhìn nhìn người, mà kẻ độn.
Nhưng ai bảo đẹp trai, nhìn thế vui.
Lúc ấy, dù cùng lớp hay khác lớp, hay ai mến – người khối.
Tôi đương thế.
Sau kiên trì mang sáng, ăn vặt, th/uốc men và nước anh, cuối cùng chịu giảng vài lần.
Dần dà, dường bớt cáu kỉnh hơn.
Còn bắt gọi tên tôi, thay vì "ai kia".
Lúc tốt nghiệp mọi người rộ lên viết lưu bút.
Tôi viết bức thư, ẩn tâm tư thiếu nữ.
Tôi thầm đợi xem sẽ biểu cảm thế đọc.
Rồi ném cả ngăn quà và thư từ thùng rác, bộ "Năm năm thi học, ba năm luyện đề" ngăn, bắt so đáp án.
Tôi ấm ức, thu đạc chuyện anh.
Thầy cô chúc mừng sau thi, lén đẩy sang hộp quà tinh xảo.
Tấm thiệp ghi: Đường Vũ, tốt nghiệp vui vẻ!
Mở chiếc kẹp ngọc trai, khá gu.
Lòng động, quyết định gi/ận nữa.
Anh đợi nhìn tôi: 「Thế của đâu?」
「Em mất.」
「…」
Anh thu ánh mắt, lặng lẽ sách so đáp án.
Tôi khẽ cười, vạt áo anh, thèm đáp.
Tôi viết mẩu giấy ném anh——
Đồ anh, bị rồi!
Chiều tiệc tạ ơn cô, và bạn phóng xe đi chơi, chợt nhớ sổ lưu bút, lớp thì thấy quý ngài mò thùng rác.
Anh tìm thấy phong màu nâu nhơ nhớp, nhận chữ tôi.
Chúng nhìn nhau, lên.
Có điều gì đó, cần rõ.
6
Lúc tỉnh gối ướt nóng.
Trước đây từng hẹn nhau thi học Bắc Thành, nhưng giỏi, trượt mất, ở thành phố nhỏ này.
Mối xa của và sẻ.
Tôi đi mở thoại, tin từ anh.
Tôi bận tâm, cảm thấy chiếc bánh trứng nay dường ngon.
Công ty tuyển lập trình viên.
Có chàng phỏng vấn thấy quen, nay nhận việc cực kỳ tôi.
「Chị Vũ, trà sữa em mang chị!」
Chàng tên Thái Dương, cao lớn, ngẩng mới nhìn mặt.
「Cảm ơn, chỗ ngồi của em ở kia.」
「Vâng, sau này chỉ giáo thêm!」 Thái Dương cười toe đi về chỗ.
Sinh mới trường, quả thật tràn đầy sống.
Sắp tan Thái Dương gần.
「Chị Vũ, lát nữa đi ăn tối cùng em nhé? Em chuyện muốn chị!」
「Chuyện gì vậy?」
Tai lên, ngập nói.
Đột nhiên, sơ gõ lên anh.
「Code viết lo/ạn cả lên, rảnh rỗi tán gẫu ở đây?」
Thái Dương nhìn ánh mắt đăm đăm, lập tức rũ xuống, dường rất sợ anh.
「Quản lý, em sửa bốn rồi, đã…」
「Tiếp tục sửa đi, xong về!」
Thái Dương nhăn về chỗ ngồi.
Trần đi ngang, dường liếc cái.
???
Tôi làm gì ai?
7
Hôm nay nhiệm vụ nhiều, tan làm trời tối.
Tôi bước thang máy, xuống.
Trong thang máy, im lặng ngự trị.
「Cái… nhóm án ca sao?」 phá vỡ bầu khí.
Sau này chắc bàn giao công việc, thể cứng nhắc mãi thế.
「Họ ca, tôi.」
Ừ ừ, sếp, muốn sao được.
Tôi cúi nhìn mũi giày nay khôn ra, đi giày bệt.
「Muộn thế rồi, cô về.」 Chìa xe sáng loáng.
「Không cần đâu, em bắt taxi được, gần mà.」
「Từ chối thế, sợ ăn thịt cô sao?」
Anh liếc cái u, hoảng.
「Không có…」
「Cũng phải, mắt cô, chuyện đó giỏi lắm.」
「…」 Đòi n/ợ à?
Thật ngượng ngùng!!
Hôm đó ràng em được mà…
Tôi gượng gạo, muốn gì đó xoa dịu khí.
「Thực ra… đó em anh, em đâu chỉ người yêu cũ!」
Tôi cười anh, ánh mắt càng u ám, khí xung quanh nặng nề hẳn.
Sao trông càng tức gi/ận hơn?
Thang máy tới, được tái sinh, lập tức phóng ra.
Trần túm tôi, 「Đường Vũ, chuyện chút đi!」
Nói chuyện?
Em muốn!
Em thực sự sợ đối anh, khứ.
Anh buông, giằng co.
Một chuông giải tôi.
Là gọi.
Tôi nhìn anh, đi xa khẽ nhấc máy, bên kia lập tức vang lên giọng tai.
「Sao giờ mới nghe máy vậy! Đồ hư, sao tháng này chưa gửi tiền về?」