Khi họ muốn ở bên nhau bằng mọi giá, tôi sẽ trở thành rào cản lớn nhất.

Và để loại bỏ rào cản như tôi, dễ như trở bàn tay.

Tôi rơi vào hoảng lo/ạn, phải làm sao, tôi nên làm thế nào đây.

Mở mắt thẳng thừng tuyên bố với họ rằng tôi đã tỉnh lại ư? Họ sẽ nghi ngờ liệu tôi đã phát hiện ra điều gì chưa. Rồi trước khi người khác biết tôi tỉnh dậy, họ sẽ khiến tôi tắt thở hoàn toàn.

Nếu không tỉnh thì sao? Chỉ có thể giả vờ làm cây cối, thụ động nhìn sự việc diễn biến.

Điều tôi lo sợ cuối cùng cũng xảy đến.

Hôm đó, Mao Đậu Đậu nói muốn công khai ở bên nhau.

Triệu Hàn trầm mặc hồi lâu, nói: "Tôi cũng muốn thế".

Hơi thở tôi nghẹn lại.

Rồi sao nữa? Liệu họ sẽ cùng mưu tính gi*t tôi chăng?

"Nhưng tôi không thể rời khỏi Chu Đậu Đậu." Anh ta nói.

"Tại sao?" Mao Đậu Đậu không hiểu. Tôi cũng không hiểu, vì sao? Vì "tình yêu" sao?

"Ông chủ đã nói riêng với tôi, nếu tôi ly hôn với cháu gái ông ấy, hoặc cô ấy ch*t, tôi buộc phải rời khỏi bệ/nh viện này. Tài sản thừa kế của cô ấy tôi chắc chắn không được nhận, chúng tôi có thỏa thuận tiền hôn nhân, tôi cũng không màng tiền bạc của cô ấy. Nhưng tôi coi trọng bệ/nh viện này, nó như đứa con do chính tay tôi nuôi dưỡng, đổ bao tâm huyết, khoa ngoại th/ần ki/nh ở đây đã dần tạo được tiếng tăm..."

Hóa ra, anh ta nghĩ như vậy.

Gừng càng già càng cay, nên ông tôi đã sớm nhìn thấy mầm họa, dùng đò/n hiểm khóa ch/ặt rủi ro - trói buộc tôi và Bệ/nh viện Th/ần ki/nh Chu thị làm một, Triệu Hàn chỉ có thể giữ cả hai hoặc đ/á/nh mất cả đôi.

Bệ/nh viện là đứa con của anh ta. Anh ta có thể vứt bỏ vợ, nhưng không thể từ bỏ đứa con.

Hừ, sự thật thật cảm động làm sao.

6

Mao Đậu Đậu hơi thất vọng, nhưng tỏ ra hiểu chuyện, không đòi hỏi gì thêm ở Triệu Hàn.

Nhưng thái độ của cô ấy với tôi đột ngột thay đổi.

Bề ngoài vẫn chăm sóc tôi chu đáo, nhưng khi chỉ có hai chúng tôi, cô ta liên tục thốt lời đ/ộc địa bên tai tôi. Cô ta nói trời đất bất công, sao sinh chúng ta một kẻ trên thiên đường, một người dưới địa ngục. Cô ta bảo tôi ra nông nỗi này là quả báo, vì trước đây có quá nhiều thứ...

Cô ta nguyền rủa tôi mãi mãi làm thực vật.

Trong lòng, tôi đáp lại: Em gái à, cứ tiếp tục kí/ch th/ích chị đi, chị sẽ càng vươn mình mạnh mẽ hơn.

Đêm đó, Mao Đậu Đậu lén đi hẹn hò với Triệu Hàn.

Cuối cùng họ cũng vượt qua giới hạn cuối cùng, tôi không dám tưởng tượng hai người sẽ làm gì bên ngoài.

Tôi đơn đ/ộc nằm trên giường. Ánh trăng đổ xuống đôi chân vẫn bất động.

Chân không cử động được, tôi mãi không dám tỉnh lại.

Cửa phòng bất ngờ mở, có người bước vào.

Nhìn dáng người, không phải Mao Đậu Đậu hay Triệu Hàn.

Mà phòng tôi, không có lý do thì không ai tự tiện vào.

Đêm hôm khuya khoắt, đây là ai?

Tôi vội nhắm mắt giả vờ ngủ.

Người đó đến bên giường, ngồi xuống, xoa trán tôi thở dài.

"Đậu tổng, sao lại thành thế này?"

Tim tôi thắt lại.

Giọng nói này... đây là...

Chu Phàm.

Người yêu cũ của tôi.

7

Năm tôi mười tuổi, bố tôi bị đối thủ h/ãm h/ại, qu/a đ/ời.

Năm hai mươi sáu tuổi nhậm chức phó tổng, ông tôi thuê vệ sĩ riêng cho tôi.

Mấy người đầu đều không vừa ý. Sau này tuyển chọn kỹ lưỡng, chọn được một cựu binh hai mươi mốt tuổi, vừa xuất ngũ từ lực lượng đặc chủng.

Từng làm nhiệm vụ ở những nơi nguy hiểm nhất thế giới, trải qua huấn luyện khắc nghiệt trên núi tuyết, biển sâu, rừng rậm, sa mạc, từng tiêu diệt khủng bố, lập công hạng ba, thiện xạ, võ thuật, khóa người đều thành thạo.

Bản thân lại là chàng trai trắng trẻo, mắt sáng, nụ cười phóng khoáng.

Ban đầu, tôi không thích anh ta.

Anh ta miệng không ngọt, tim không mềm, là khối thép cứng nhắc được rèn qua ngàn độ, chuyên trị các tật công chúa của tôi.

Anh ta lái xe rất hung, đỗ xe kiểu drift, bảo trước quen lái xe bọc thép mấy tấn, xem Cadillac của tôi như đồ chơi.

Những việc tôi cho là nguy hiểm, anh ta chẳng bận tâm, cửa miệng là: "Có gì to t/át".

Về mặt an ninh, tôi yêu cầu anh ta làm thế này, anh ta lại làm thế kia. Anh ta nói từng bảo vệ đại sứ quán, đừng thách thức chuyên môn của anh.

Đi m/ua sắm, bảo anh ta xách hộ túi, anh ta bảo công chúa tự xách đi, không nguy hiểm tính mạng đâu.

Tôi định sa thải anh ta, tính toán cách nói với ông.

Bỗng xảy ra chuyện.

Mấy nhà thầu dự án có tranh chấp với công ty chúng tôi, muốn vòi tiền, kiện tụng thua. Họ tức tối, để mắt tới tôi.

Đêm đó trăng đen gió dữ, tôi tăng ca xong, xuống tầng hầm.

Chu Phàm không ở bên. Dạo này tôi không cho anh ta đi theo.

Bãi đỗ xe ngầm trống vắng âm u, chỉ vẳng tiếng giày cao gót của tôi.

Vừa đi tôi vừa nhắn tin.

Ngẩng lên thấy khác lạ, như có người theo dõi.

Quay lại, chẳng thấy gì.

Tôi cúi đầu lục tìm chìa khóa xe. Càng lục càng thấy bất an.

Tôi hoảng hốt, càng hoảng càng không tìm thấy chìa.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Vị hoàng đế vĩ đại nhất lịch sử bị tiết lộ lịch sử trong buổi phát trực tiếp, hôm nay cũng rất bối rối.

Chương 229
Khương Vạn Ninh ngoài ý muốn qua đời và trùng sinh đến Tu Chân giới. Thật vất vả, từ một tiểu tử nghèo túng, hắn tu luyện thành một đại lão trong giới tu chân. Ai ngờ, vào lúc cuối cùng khi muốn phi thăng, hắn bị kiếp lôi đánh trúng, thân thể tiêu tan, một thân tu vi mất sạch, còn bị tái sinh thành một hoàng tử đáng thương không được sủng ái trong Đại Thần quốc. Ngay khi hắn đang ở lãnh cung chờ đợi, suy nghĩ về việc chạy trốn khỏi hoàng cung, thì một khối màn ánh sáng oánh quang đột nhiên xuất hiện trên không trung của Đại Thần quốc. Tất cả mọi người ngẩng đầu lên và nhìn thấy khuôn mặt của người hậu thế trong màn sáng. Chủ bá lần thứ nhất trực tiếp: 【Thần chiêu Đại Đế, thần đức chiêu rõ, huy hoàng vạn cổ, nắm giữ công lao của Tam Hoàng Ngũ Đế, hậu thế chi đế không thể sánh bằng!】 【Kỳ danh —— Tiêu Lâm Uyên!】 Tất cả mọi người đều chấn kinh. Khương Vạn Ninh: Vẫn rất ngưu bức, chỉ là cái tên này sao nghe có chút quen tai? Lại suy nghĩ một chút, cái kia thật giống như...... Là tên của ta một đời trước?! 【Thanh lâu trước cửa quân không nói, gặp lại muôn đời người dưng】 【Nếu không có cảnh đức diệt khúc chiếu, lan đường hoa mộc sớm liền cành】 【Gia tài bạc triệu không đổi được một bát cháo gạo trắng】 【Tạo phản cuồng ma lâm chung di ngôn càng là trời mưa, nên trở về nhà gặt lúa mạch?】 【Click thì nhìn: Lưu manh đầu lĩnh hoàng hậu cùng hắn băng sơn hoàng đế lão công】 ...... Theo thời gian, trực tiếp tiếp tục, lịch sử bị kịch thấu càng ngày càng nghiêm trọng, đám người Đại Thần từ chấn kinh mất cảm giác đến xem náo nhiệt. Chỉ có Khương Vạn Ninh: Hôm nay ngón chân của ta chụp ra một tòa hoàng cung sao? Còn không có, nhưng mà nhanh. Kể từ khi trực tiếp xuất hiện, nội tâm Khương Vạn Ninh: # Hôm nay cũng là bị cầu vồng cái rắm nhảy khuôn mặt một ngày đâu. # Hôm nay ngươi còn không ngậm miệng sao? Vậy ta cũng chỉ có thể tự bế. Nội dung nhãn hiệu: Trùng sinh, Sảng văn, Trực tiếp, Chính kịch, Kịch thấu Lùng tìm chữ mấu chốt: Nhân vật chính: Khương Vạn Ninh ┃ Vai phụ: Tạ vô niệm, Nam Cung thư hoa ┃ Cái khác: Một câu nói giới thiệu vắn tắt: Nhóc đáng thương hoàng tử bị hậu thế nói là Thiên Cổ Nhất Đế? Lập ý: Văn minh, hài hòa, yêu quý sinh hoạt
0
Đúng Hướng Chương 23
Ma Gõ Cửa Chương 12