Một luồng hơi nóng không kiểm soát được bốc lên tai, nhanh chóng chuyển thành màu hoàng hôn. Tình yêu của tôi... lại bùng ch/áy?

Tôi vừa định nói gì đó.

Chỉ thấy Giang Đình Uyên mỉm cười nhẹ, 'Xin lỗi, tôi bị hải âu mổ trúng, những ngày khổ sở còn lại, tôi sẽ không đi cùng cô nữa.'

'?'

7

Tôi ngồi trên ghế đẩu, tóc tai rối bù.

Nhìn chằm chằm vào Giang Đình Uyên đang rời đi, trên đầu mây đen vần vũ.

Động lòng cái con khỉ gì?

Đồ ngốc.

Rõ ràng là anh ta không muốn chấp nhận sự thổi phồng của đoàn làm phim, đang vội vã trở về an ủi 'ánh trăng trắng' của mình.

Sau khi Giang Đình Uyên rời đi, chương trình thực tế cũng chẳng còn gì hấp dẫn.

Ngày hôm sau, đoàn làm phim quay vài cảnh, mọi người liền trở về.

Tôi kéo vali đến cách nhà vài chục mét, chợt nhận ra khu vực xung quanh đã bị phóng viên bố trí người theo dõi.

Thế là tôi quay đầu, thẳng tiến đến biệt thự của Giang Đình Uyên.

Lúc này chắc anh ta vẫn chưa ngủ.

Tôi bước đến cửa mới nhận thấy bất thường.

Trong biệt thự tối om om.

Bưu kiện trước cửa vẫn còn từ hôm kia, hoàn toàn chưa động đến.

Lẽ nào anh ta chưa về? Đi tìm Từ Giai Nghiên rồi?

Tôi lập tức gọi điện cho Giang Đình Uyên.

Đối phương nhanh chóng bắt máy, là đồng nghiệp của anh ta.

'Alo, chị dâu.'

Gọi kiểu gì kỳ cục vậy...

Tôi nói: 'Sao Giang Đình Uyên không có nhà?'

Đầu dây kia ngập ngừng, 'Giám đốc Giang nhập viện rồi, chị không biết à?'

'Nhập viện? Chỉ bị hải âu mổ vài cái, đến bệ/nh viện là lành ngay rồi chứ?'

'À, không phải vậy, là bệ/nh dạ dày tái phát. Giám đốc Giang cứ ăn cơm ng/uội là đ/au dạ dày, không biết đứa nào vô đức đặt sushi cho giám đốc, khó chịu mấy ngày nay rồi, chịu không nổi mới vào đây...'

'...'

Tôi nắm ch/ặt điện thoại, do dự một lúc lâu, 'Bên đó ai đang chăm sóc anh ta?'

'Chỉ có mình anh ấy thôi.'

Tôi gi/ật mình, 'Anh ta không có em gái sao?'

Đối phương chần chừ một chút, '...À, chị nói Nhan Nhan à? Năm đó đi cửa hàng tiện lợi đón anh cả tan làm, gặp t/ai n/ạn xe, mất rồi.'

Nhan Nhan...

Một cảm xúc phức tạp trào dâng.

'Sao lại trùng tên với Từ Giai Nghiên nhỉ...'

'Không phải đâu, cô ấy là Nhan trong 'màu sắc'.

'Thế bố mẹ anh ta?'

'...Cũng mất rồi.'

Trên đường đến bệ/nh viện, tôi không ngừng nhớ lại bóng lưng lao vào lòng Giang Đình Uyên.

Thích buộc tóc đuôi ngựa hai bên, mặc đồng phục cấp ba...

Đồng nghiệp Giang Đình Uyên nói, Nhan Nhan qu/a đ/ời khi vừa thi đại học xong.

Tức là vài ngày sau khi chúng tôi chia tay.

Tôi nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, thở dài không thành tiếng.

Hóa ra đó là em gái anh ta...

Khi tôi đẩy cửa phòng bệ/nh, Giang Đình Uyên đang mặc đồ bệ/nh nhân, yên lặng nằm trên giường, nhắm mắt dưỡng thần.

Gương mặt thanh tú chìm trong bóng tối, như một con hồ ly nam ngủ yên, thật mê hoặc.

Nghe thấy động tĩnh, anh ta mở mắt, lặng lẽ nhìn tôi.

Cũng chẳng nói gì.

Tôi mới nhận ra mình đến tay không.

Tôi giấu tay ra sau, đột nhiên cảm thấy áy náy.

'Anh... anh thế nào rồi?'

Giang Đình Uyên nói: 'Chưa ch*t đâu, nhưng bác sĩ bảo, vết thương của tôi có thể bị loét mưng mủ—'

'Em hỏi bệ/nh dạ dày của anh thế nào.'

Anh ta đột ngột ngừng lời, nhìn tôi, khẽ nhếch mép, 'Cảm ơn cô Tần đã quan tâm, ổn rồi.'

Anh ta đâu có vẻ gì là ổn.

Môi hơi tái.

Trên mu bàn tay còn vết mổ của hải âu.

Tôi cũng không biết gi/ận dữ từ đâu đến, 'Giang Đình Uyên, có chuyện gì anh nói thẳng với em có ch*t không?'

'Chúng ta có phải mối qu/an h/ệ thẳng thắn như vậy không?'

Giang Đình Uyên khiến tôi bí lù.

Xét cho cùng, hai đứa chúng tôi đều không ưa nhau.

Tôi lo lắng vô ích, chẳng phải để anh ta cười cho.

Tôi im lặng hồi lâu, quay đầu bỏ đi.

Giang Đình Uyên không vội không vàng bóc cam ở phía sau, 'Thực ra nói cho em biết, em cũng chẳng tin. Ví dụ như tôi và Từ Giai Nghiên không liên quan gì, hay là tôi thích em.'

Có người nói, miệng Giang Đình Uyên chỉ thốt ra những lời có lợi cho chính mình.

Đó là bí quyết bất bại của anh ta sau nhiều năm lăn lộn thương trường.

Tôi quay lại, nhìn Giang Đình Uyên đang chăm chú bóc cam.

Đôi bàn tay vốn dài đẹp, vì chọc kim lưu, tiêm th/uốc, dưới da toàn vết bầm.

Cảm giác mỏng manh quen thuộc này, giống hệt lần đầu tôi gặp anh ta ở cửa hàng tiện lợi nhiều năm trước.

'Giang Đình Uyên, anh tưởng em sẽ tin?'

Anh ta từ từ bóc xong một quả cam nguyên vẹn, 'Lần nào chúng ta không chính đáng ở bên nhau? Bạn gái tám năm trước, vị hôn thê hiện tại.'

'Hả...' Tôi cười gi/ận dữ, gi/ật lấy quả cam anh ta vừa bóc xong, nhét vào miệng, nói lầm bầm: 'Đừng có tự đề cao nữa, ai là vị hôn thê của anh chứ?'

Giang Đình Uyên đỡ vỏ cam, 'Cô Tần, cô có biết điều không? Tôi còn chưa ăn nữa.'

Đối diện với ánh mắt đầy ý cười của anh ta, tôi dần dừng nhai.

Vài giây sau, tôi túm lấy cổ áo Giang Đình Uyên, 'Ăn cái đầu bà nội anh á!'

Sau đó hôn một cách th/ô b/ạo lên.

Lần hôn trước đã là bảy tám năm trước.

Nhưng cảm giác mềm mại, mát lạnh này, như lớp tuyết mỏng rơi trên cánh hoa đầu đông.

Luôn khiến người ta nhớ mãi.

Nước cam chua loang ra giữa môi răng.

Ban đầu là tôi khởi xướng, khi tôi tỉnh táo lại, định rút lui, Giang Đình Uyên lại không cho.

Anh ta mạnh mẽ đến đ/áng s/ợ.

Anh ta đ/è lấy gáy tôi, đuổi theo môi tôi, không cho một cơ hội thở.

Thậm chí còn hàm chứa ý trêu chọc.

Tôi biết anh ta đang quyến rũ tôi.

Giống như nhiều năm trước, b/án cho tôi số WeChat với giá 500 tệ, rồi mỉm cười.

Khiến tôi thốt ra câu 'Em muốn đu đưa trên cơ bụng anh'.

Vốn dĩ anh ta đã là một gã đàn ông gian xảo, vì đạt mục đích không từ th/ủ đo/ạn.

Trước đây anh ta cần tiền.

Lần này thì sao?

'Giang Đình Uyên, lần này anh muốn đạt được cái gì?'

Giang Đình Uyên không cười, mà dùng ánh mắt điềm tĩnh nhìn chằm chằm tôi.

'Em.'

8

Nửa đêm sau đó, anh ta đang sốt, nhưng vẫn cưỡng ép đưa tôi về nhà.

'Giang Đình Uyên, đồ bi/ến th/ái...'

'Em thích bi/ến th/ái.'

'...Đừng có tự cho mình là quan trọng, em với anh, chỉ là chơi đùa thôi.'

Đáp lại tôi là sự im lặng vô tận và chiến trường càng thêm kịch liệt.

Tôi nằm dưới con bướm gỗ khắc, nhìn nó đung đưa, liên tục van xin.

Giang Đình Uyên không vội không vàng cười, 'Chơi? Đại Đại, em nhìn mình thành cái gì rồi...'

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
335.93 K
8 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
9 MỘ RẮN Chương 11: Ngoại truyện

Mới cập nhật

Xem thêm