Đối chỉ mình xuất hiện, hàng tỏ ngạc nhiên, thường lệ ăn mang cho đĩa bánh nhỏ, cười mỉm nói:
「Cô nghiên c/ứu kết hợp bạc hà, cô người đầu tiên ngoài nếm thử, thì...」
Tôi cúi đầu nếm thử chút, ngắt lời cô ấy:
「Ồ, sự rất ngon!」
Cô lập chuyển đề, đầy vẻ vui mừng:
「Tôi biết ngay cô sẽ mà, rất lần cô sẽ cho cô.」
Tôi cầm thìa tiếp tục cắn miếng nhỏ, mặc cho nỗi buồn lòng dâng trào, lắc đầu, giọng điềm nhiên chút gợn sóng:
「Tôi sẽ nữa đâu.」
Cho bay, viện thăm lần, và tất cả cách lạc.
Cuộc sống nước ngoài rất giản, dường trở về thời học, mỗi bận rộn học, bận rộn sống tốt, chỉ thỉnh thoảng đêm khuya thanh vắng, những kỷ chợt hiện mà mất hết cả ngủ.
Rất lâu từng nghe người nói, mối kết quả sẽ khiến người đ/au khổ hai lần, lần chia tay, lần người kết hôn.
Tôi muốn qua lần hai, theo dõi tin về nữa, thậm chí ngay cả tin nước xem.
Và lần nữa thấy tên 「Thịnh Trạch」, buổi hội thảo học thuật tham năm lúc đang thảo luận về điển nước, nhân trạng gì và tất cả quan đều hoạt động bình thường, nhiên mê tỉnh.
Nói cách khác, bị tổn thương ngoại lực hoàn toàn bình thường, lại.
Lần lượt số chuyên phân tích về trả lời, hiểu sao, nhớ bản mình, mê do yếu ngoại lực, đúng cần đạt điểm cốt truyện lại.
Tuy nhiên, thành kể nghiệm mình, họ sẽ kẻ ngốc. Vì vậy chỉ nghe, nghe hội nghị kết thúc, cuối cùng trên màn thấy tên người vụ cớ mê năm: Trạch.
14
Tôi tưởng tượng số cảnh gặp anh. Nhưng đối cảnh nào huống hiện cửa phòng ánh nắng chiếu qua ô cửa kính mở nửa, khí lơ lửng những hạt bụi nhỏ li ti, bên rèm voan đặt chậu hoa lan chuông, nằm yên trên giường bệ/nh.
Đầu óc khoảnh khắc trở trống rỗng, mãi lý tới gọi, phát hiện móng nắm ch/ặt cắm lòng bàn tay, từ biểu nhíu mày lo lắng lý, đoán sắc mặt mình chắc hẳn tốt, tôi:
「Bác sĩ tổng sớm bắt đầu đột ngột, năm trước, ngất xỉu đưa cô bay, mình xe bay, ngất xỉu bay và nữa.」
Nếu mê do yêu cầu cốt truyện, vậy sao?
Tôi nghĩ, vốn kết cục hạnh sao theo quỹ đạo khác?
「Còn Du sao?」 lý, giọng khô khàn đặc.
Dường đột ngột nhắc tên thoáng biểu mất kiểm soát, nhanh chóng che giấu đi.
Tôi nghĩ, tất cả mọi người biết mối qu/an h/ệ và nhất định biết, thậm chí biết tưởng. Ngoài phận trên và dưới, sư đệ Trạch, nhỏ vài khóa, tốt nghiệp theo Trạch, đề bạt lên.
Im vài giây, ngập ngừng:
「Tổng và cô chia hoàn toàn cô dậy... Tổng chỉ yêu mỗi mình cô thôi.」
Tôi thấy buồn cười, ấy:
「Vậy sao bên cô ấy?」
Có cách nào trả lời tôi, thở kể xưa.
「Trước cô và sư huynh kết hôn, đêm cô ngủ thiếp trên xe, nằm cứ gọi tên người đàn ông, lúc sư huynh đang trên xe, chẳng phản gì, thậm chí cái.」
「Có cô biết, sư huynh chỉ cần nghe cô viện thiết bác sĩ nam sẽ tục mấy lén viện.」
「Tôi biết sao sư huynh bên cô Khương, biết, sư huynh nhất định yêu cô lần sư huynh s/ay rư/ợu, ảnh cô tục xin lỗi, xin lỗi phải kết cô Khương, sự cách nào khác.」
「Có ấy... lý do đắc dĩ nào đó.」
Chẳng biết sao, nhớ duy nhất lúc chia tay.
Lúc tưởng là, những năm tháng đằng đẵng dậy, Du giúp thoát vọng, yêu Du.
Giờ nghĩ nghĩ cớ hiện lên.
Tôi giơ vuốt đôi mày thanh tú anh, là, biết giác người bao giờ thế muốn qua.
15
Giờ nghiệm được.
Giống trước, ngồi bên giường vừa lau mặt cho vừa kể vài vặt vãnh gần đây.
Nếu lúc phải và Du kết táo, vậy thời điểm táo anh, đáp án.
Khương Du lâu xuất hiện trên màn ảnh, tốc độ làng rất nhanh, tên cô dần bị khán giả lãng quên.
Tôi rõ cô xảy gì, định sẵn thế giới này quả thay kiểu lở trời sập.