Tiểu Giai lo lắng tôi.
Tôi đầu, nhờ cô ấy trông hộ Qua, một mình bước về kho chứa đồ vắng lặng.
Chẳng mấy chốc, hơi thở quen thuộc vây quanh.
Trong bóng tối, cúi chằm chằm vào mũi giày, im lặng nói.
Cố bật cười dữ.
"Lâm anh kém cỏi thế sao?
"Đáng để phải sinh con thằng đàn ông khác?"
Anh tiến sát từng bước, siết ch/ặt eo bằng giọng khản đặc.
"Hắn tốt ở nào?
"Chỗ đó của hắn hơn anh không?"
Đây đúng câu khó lời!
Tôi đầu, lại lắc.
"Em..."
Vừa dứt lời, như cánh bật mở, những nụ của anh lả Những chiếc dịu dàng dần chuyển thành cuộn nơi mê muội, cơn thủy triều lạ lẫm dần chìm lý trí.
Đúng lúc ấy, tiếng mở vang lên.
"Ơ, lại khóa nhỉ? Đi lúc trước mở mà."
Tôi hốt ôm ch/ặt lấy anh ta.
Cố khẽ cười: "Lâm chỉ thế thôi à?"
Nhưng anh ôm lấy tôi.
"Em đoán xem..."
Cố cười nhếch mép đầy khích, lả lơi.
"Nếu anh mở ôm bây giờ, sáng mai nhân viên ty sẽ bàn gì?"
Vừa anh bế định ngoài.
Tôi mặt tái mét, cười lớn đặt xuống.
"Bây giờ biết Lúc rời xa anh dứt khoát thế?"
Tim đ/ập thình thịch.
Cố vốn vô lại.
Nếu để mọi người ty biết qu/an h/ệ giữa tôi.
Tôi lại phải Qua nơi khác.
Tôi tức đi/ên, tay véo mạnh vào eo anh ta.
Sau nhiều năm sống, biết đây điểm nh.ạy cả.m của anh.
Cố đ/au nghiến răng: "Lâm mấy năm gặp dám cả gan thế này?"
Tôi bình thản chỉnh lại trang lòng hả "Tất cả từ anh đấy."
Cố b/ắt n/ạt thường xuyên trêu chọc.
Ban hiền lành, bị b/ắt n/ạt cũng dám phản kháng, mỗi lần khóc ấm ức.
Về sau lần bị cùng, chuyên chọc vào yếu của anh, anh thu liễm.
8
May mắn nổi gi/ận.
Anh chằm chằm, vấn dịu dàng.
Đột nhiên, đoạn tiểu thuyết:
Dù cố thế nào, cũng lay chuyển vị trí của Hoài lòng Trì.
Mọi hành động của cô chỉ khiến anh thêm gh/ét.
Sự thiên vị lộ liễu của khiến trở nên lo/ạn, cô tay h/ãm h/ại Hoài khiến anh hoàn toàn ruồng bỏ.
Mất sự che chở, địa vị cô lao dốc.
Cây đổ vượn tan, nổi sự thay đổi, cuồ/ng băng qua bị xe tông trên phố.
Tôi rùng mình, thứ yêu rồ thì lấy đi.
Tôi tuyệt đối cần.
Tôi nghiêm khuyên:
"Cố hôm nay đây phải để tái hợp.
"Anh thấy đấy, cuộc mới, ngày ngày phúc. quên quá khứ.
"Anh vị dây nữa. Điều tốt cả hai..."
"Ai anh thê?" đột ngột c/ắt ngang.
Tôi sững sách kết thúc như vậy.
Cố Hoài vượt qua trắc cuối thành đôi.
Còn - vai phản diện - nhận kết cục bi thảm.
Tôi ấp úng: "Anh Hoài sắp cưới mà? Cả nước biết còn gì."
Cố hồi lâu, cuối cười chua xót.
"Lâm chưa từng tâm anh."
Anh bước trước.
"Úi!"
Là giọng Qua.
Tim thót lại, vội đuổi theo.
"Mẹ ơi!"
Qua thấy sáng rỡ như viên đạn lao vào lòng.
Tiểu Giai đứng bên cạnh há hốc mồm, kinh ngạc hai bước từ kho đồ.
Tôi: "..."
Cố còn cố quấy rối, anh ngồi xổm trước mặt Qua khẽ:
"Bé bao nhiêu tuổi rồi?"
Tôi kịp ngăn cản.
Qua nhoẻn miệng khoe hàm răng sữa, thuộc lòng câu lời nói cả lần:
"Chú ơi, Qua 4 tuổi ạ!"
4 tuổi, kỳ 10 tháng...
Mà chia tay đúng 5 năm.
"Ồ? Vậy sao?"
Cố ngẩng lên khó hiểu.
"Đúng trùng thật."
9
Qua hiểu.
Cố nói chỉ véo nhẹ bím tóc của bé.
"Muộn rồi, anh hai mẹ con về."
Tôi nhau nơi sở, quay sang Tiểu Giai: "Về giải sau" anh đi.
Suốt im lặng.
Dừng đèn đỏ, phát hiện Qua thèm thuồng hàng kem đối diện.
Anh xe sang lề, quay lại ý bé.
"Mẹ?" Qua thương.
Tôi thở dài: "Được, nhưng nhiều nhé."
"Dạ!" Qua cười tít ôm cổ Trì.
Bé chỉ tay hồ hởi: "Cái này! Cái kia! Cháu hết!"
"Được, gói tất cả." chiều bé mực.
"Cháu cảm ơn chú ạ!"
Qua đ/á/nh chụt lên má anh.
Trong mắt, nét mặt dịu hẳn lại.
Cả quãng về thấy anh vui vẻ.
Cố tới chân tòa nhà, đề nghị lên phòng, chỉ đứng trước xe theo.