Tôi và - soái của trường bỗng nhiên có ứng tâm linh, kiểu có thể với nhau.
Khi đến kỳ đèn đỏ, cậu ấy tự tay nước đường gừng đưa van cậu, uống chút không?'
Khi nhìn nam thần đã thầm lâu nay, lòng dạ hồi.
Trình lôi chạy dép: 'Cậu đàn ông mỗi cậu đẹp phải làm thằng ngốc theo'.
Hoa khôi biến cô mới ý trung nhân của Xuyên.
Trình thẳng thừng m/ắng trước người: 'Ai cho cậu động cô ấy tổ tông của tôi, biết chưa?'
Quay đầu lại ức: 'Tống Thư chuyện cậu, ràng lòng cậu có thể nhận mà?'
1
Tôi cầm túi bim bim định ký xá.
Đi ngang qua lùm cây, bỗng nghe nói quen thuộc.
Hoa khôi Mạnh Tuyết dùng ngọt ngào e thẹn: 'Em anh'.
Ôi, phải cảnh tình sao?
Bước chân như bị lực vô hình khóa ch/ặt, khiến túi bim bim tay suýt rơi đầy cành lá khô, mà đứng cũng xong.
Mạnh Tuyết nói: 'Anh người đầu tiên em tình đầu của em'.
Trời ạ, Mạnh Tuyết này, mấy đời bạn cũ của cô ch*t mà đã vội xóa sổ rồi sao?
'Vậy à?' Tiếng cười quen thuộc 'Cô định xếp hàng ngũ thứ mấy?'
Lực vô hình đột nhiên biến mặc kệ đống lá cành, vội ba chân bốn cẳng chuồn mất.
Thảo nào, người mà hoa khôi để mắt tới soái Xuyên.
Nhưng mà và mà, trước mỹ nữ tình này sao lòng cậu chút gợn sóng?
Về đến ký xá, đang các soái điện thoại đổ chuông.
Nhìn tên Xuyên, đầu to như cái thùng.
Tôi liếc nhìn đám bạn cùng phòng đang mê với riêng, vội chạy ra hành lang nghe máy.
'Tống Thư cậu đẹp không?'
'Xin nhé, từ vựng IELTS đây'.
'Đợi Giọng cậu khiến có linh lành...
'Không đợi đâu, hành một!' cúp máy liền tay.
Một hiện lên:
[Hôm nay nghe tr/ộm cậu không?]
2
Tôi dài như bao phòng ôn từ vựng.
Lòng dạ ngổn ngang.
Đám bạn cùng phòng trêu: 'Sao bỗng dưng thế?'
Tôi thở dài: 'Các cậu đâu, thứ lực thần bí phương Đông đấy'.
Càng càng tâm như tổ, nghĩ mình có thể dắt tu luôn rồi!
Giá như va chạm đó sinh ra ứng tâm linh, thà đ/ập đầu tường còn đ/âm bụng cậu ta!
Đúng lúc Đình Đình kéo ra bóng 'Em đã la tức rồi, người chị cũng đó'.
Nhìn Hành đang ném bóng nghệ, đỏ ửng.
Chưa kịp thẹn thùng Đình Đình đã hét lên: 'Ôi đẹp quá!'.
Tôi thót tim, vội thu liễm tâm tư.
Một bóng vụt tới trước mặt.
Định né đã bị ai đó chộp lấy.
Trình nhíu mày: đẹp đến mức quên né bóng à?'
Tôi liếc nhìn quanh - tuyệt đối phải lúc tiếng.
Chân đ/au điếng. Hóa ra cậu cũng bị thương.
'Cậu bị chân à?' buột miệng.
Trình lạnh lùng: 'Không sao'.
Nhưng nhận cơn đ/au, phải Đình Đình đi.
Cậu đưa xịt: 'Xịt kẻo đ/au đấy'.
Tôi vội nhận 'Biết rồi, cậu đi'.
'Trên có người cậu hỏi.
3
Tôi cười 'Đừng có vu oan'.
Cậu đặt tay ng/ực: 'Vậy giác rung động này gì?'
Chưa kịp xử lý tình huống, đã lan trường:
[Soái tình Tống Thư Hòa]
Kèm cậu nói câu 'cảm giác rung động' khiến nhức cả đầu.