Tạ Trạch Thành chưa nói hết câu, Diêu Hân từ trong tòa nhà chạy ra, gi/ật không nổi băng rôn, liền làm ra vẻ xông lên định động thủ với tôi, bị Châu Mạt ngăn lại.

"Cô dám động vào cô ấy thử xem! Tôi liều mạng với cô đấy!"

Không khí lúc đó rơi vào hỗn lo/ạn, tôi dường như thực sự hóa thành một người đàn bà thô lỗ, dồn hết tâm sức, nhất định phải phân thắng bại với Diêu Hân.

Trong lúc giằng co, Trần Trác Viễn dẫn người tới, kéo hai bên ra xa nhau.

Diêu Hân bị Tạ Trạch Thành ôm ch/ặt trong lòng, tức đến mấy lần muốn nhảy cẫng lên, còn ánh mắt cảnh cáo của Châu Mạt sắc hơn cả d/ao.

"Cô Diêu Hân, với tư cách là luật sư của bà Diệp Thanh, tôi cần thông báo với cô, căn cứ Điều 221 Bộ luật Hình sự, [Tội làm tổn hại uy tín kinh doanh, danh tiếng hàng hóa] bịa đặt và phát tán sự thật giả dối, gây tổn hại uy tín kinh doanh hoặc danh tiếng hàng hóa của người khác, gây thiệt hại nghiêm trọng hoặc có tình tiết nặng khác, sẽ bị ph/ạt tù dưới hai năm hoặc cải tạo không giam giữ, và có thể bị ph/ạt tiền kèm theo hoặc riêng lẻ. Mong các vị tự trọng."

Trần Trác Viễn dùng áo khoác bọc kín tôi, đưa tôi và Châu Mạt rời khỏi hiện trường nhanh chóng.

Loa phóng thanh vẫn phát đi phát lại không ngừng, khán giả chưa thỏa mãn, gió ào ào thổi, vở kịch náo nhiệt trên quảng trường vẫn chưa muốn tan.

23

Kết cục câu chuyện tạm chấp nhận được.

Sự kiện băng rôn lên top tìm ki/ếm địa phương thành phố D, tôi và Châu Mạt bỗng chốc nổi tiếng.

Cửa hàng trực tuyến của chúng tôi vừa được mở khóa đã đón một lượng lớn người, trong đó lẫn lộn không ít kẻ hiếu kỳ, tôi không bận tâm.

Fan Little Red Book của tôi tăng vọt, đồng thời, "Nhật ký thầm thương" của Diêu Hân cũng nổi tiếng.

Những hình ảnh lãng mạn đáng x/ấu hổ trước đây hóa ra đã bị người có ý đồ chụp màn hình, giờ lại được đăng tải đầy đủ lên mạng.

Những điều tốt đẹp giả dối, những cuộc trò chuyện sến sẩm, những hành vi quá khích nhảy múa trên ranh giới đạo đức, bị cư dân mạng công kích tới lui.

Nhưng tôi không ngăn được "nhiệt tình" của mọi người, họ khiến Diêu Hân hứng chịu vài đợt b/ạo l/ực mạng.

Ban đầu cô ta còn biện minh, giải thích cho mình, sau thấy không đứng vững được nữa, có lẽ bị ch/ửi đến mức hoảng h/ồn, sợ hãi đóng luôn tài khoản.

Người cũng lén lút chạy về thành phố B ngay trong đêm.

Còn cô ta và Tạ Trạch Thành đương nhiên bị công ty sa thải, trong ngành internet tin đồn lan nhanh như gió, bí mật nào cũng khó giấu.

Tạ Trạch Thành ở quê nhà không còn ngẩng đầu lên được, cũng chẳng công ty nào khác muốn dùng anh ta.

Uổng công tốt nghiệp trường danh tiếng, chuyên môn xuất sắc, thành tích ưu tú, chỉ tiếc một ngày vướng phải Diêu Hân, kết cục thân bại danh liệt.

Trần Trác Viễn gửi thư luật sư đến thành phố B, tặng Diêu Hân món quà cuối cùng.

Đôi khi đêm khuya tôi cũng cảm thán, vì một mối qu/an h/ệ chông chênh như vậy, mà đ/á/nh đổi cả tương lai, không biết Diêu Hân hay Tạ Trạch Thành có hối h/ận không?

Câu trả lời là không có đáp án, đời người không thể quay lại, ai cũng phải gánh chịu hậu quả cho sai lầm của mình.

Còn xưởng mới của tôi và Châu Mạt, đang vá víu, định gây dựng lại từ đầu.

Lần cuối đến gặp mẹ Tạ Trạch Thành, bà đ/ập vào mặt con trai mình ngay trước mặt tôi, lẩm bẩm nói lời xin lỗi tôi.

Tôi xót thương bà, nhưng không muốn lừa dối bà nữa.

Chiếc nhẫn vàng cuối cùng không đến tay người con dâu tương lai được bà công nhận, căn nhà mới cũng hoàn tất thủ tục chuyển nhượng, tôi và Tạ Trạch Thành, từ đây hoàn toàn trở thành người xa lạ.

Nhìn lại ba mươi năm qua, nụ cười nước mắt chỉ thoáng chốc.

Tụ tan ly hợp đều có duyên, chúng tôi và gia đình họ, cũng chỉ có thể đi đến đây thôi.

Sau này, nghe nói Tạ Trạch Thành đưa cô Lưu về phương Nam, nói là dưỡng bệ/nh, kỳ thực là trốn chạy.

Rốt cuộc ai chẳng biết, anh ta không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa.

Đuổi Tạ Trạch Thành khỏi mảnh đất quê hương sinh ra nuôi nấng anh, không phải ý tôi.

Làm rối tung một cuộc hôn nhân vốn viên mãn hạnh phúc, tôi tin cũng không phải ý anh ta.

Nhưng ý định là gì, sơ tâm là gì, sợ rằng đã bị anh ta đ/á/nh mất từ lâu.

Giá như trở lại thời tốt nghiệp cấp ba, khi bị Tạ Trạch Thành nhét con búp bê thứ 99, tôi ước mình kiên quyết hơn.

Đừng để anh ta ôm, đừng nghe anh ta tỏ tình, đừng bắt đầu một tương lai không tương lai với anh ta.

Sau này, dù công việc bận rộn, tôi vẫn thích ngồi xe buýt vòng quanh thành phố.

Có lần lấy tai nghe ra đeo, nghe lại "Ái Nhân Thác Quá", để gió lạnh thổi tỉnh mình.

Thực ra trước đây tôi cũng thường nghe bài này, so với câu "Anh chắc chắn đã nói yêu em từ mấy trăm năm trước", tôi thích mấy câu này hơn:

"Hôm nay vốn tốt đẹp,

Người yêu thác qua,

Người yêu thác qua."

Thác qua là đã thác qua, đừng ngoái lại nữa.

Lời bài hát trong tai nghe lặp đi lặp lại, cảnh vật ngoài cửa sổ vẫn như xưa.

"Đi qua, ngang qua, chẳng gặp được,

Ngoảnh đầu, quay lại, vẫn thác qua."

-Hết-

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
335.93 K
9 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
10 MỘ RẮN Chương 11: Ngoại truyện

Mới cập nhật

Xem thêm