Ấm Áp Nhớ Thương

Chương 2

17/07/2025 06:31

Tôi một cánh cửa, thở người nữ lạ, gầm gừ th/ô b/ạo đàn ông ùa vào màng nhĩ tôi. bịt miệng, dám tin nổi lùi một bước.

Không!

Đừng!!

Tôi nhanh chóng qua hành lang dài, một phòng khác, xông vào cửa phòng, lao cửa sổ, vươn qua trung, nhưng váy khỏi tôi.

Tôi ôm hét đành nhìn một bông m/áu nở rộ trên mặt đất.

Một hụt chân, thấy đang quỳ linh người nữ tấm đen mỉm cười hiền hòa.

Còn người chồng ấy cạnh tiều tụy, h/ồn.

Tôi há miệng, nhưng phát phát ra âm thanh.

Chớp tai nước róc rá/ch, vài đ/á tới.

Tôi vệt trên trán, ngón dính một vệt thắm.

Có người đi ngược ánh tới, cầm vòi nước, vào đám trẻ ném đ/á.

Tôi nhìn rõ mặt ta, lưng che bớt cho phần lớn ánh nắng gay gắt.

Xử xong vết thương tháo mũ trên đặt lên "Niệm Nhất, chúng về nhà."

"Vâng... Trúc... Trúc trai."

Một tia lóe hơi nhíu mày, từ từ mở mắt.

"Trúc Trúc Đàm?"

Tôi tên này lên trắng.

Có lẽ, đi ức thiếu sót.

Trong lòng âm thầm xáo phục ức mới lấp đầy khoảng trống.

Trong phòng khám lý, vị bác sĩ Lạc Phỉ nhướng mày, bất thấy khám.

"Khách nhìn thấy số đăng cậu, tưởng trùng tên trùng họ."

Lạc Phỉ coi họ đây mỗi đây đều mang vẻ mặt đ/au khổ.

Lúc đó s*t, chịu nổi kích động mắc chứng ngôn ngữ, cũng cho bất kỳ ai gần.

Để tránh bố - ng/uồn gốc tai họa, khiến kích Lạc Phỉ đề nghị bố về thôn dưỡng bệ/nh.

Sau này, từng nói những đứa trẻ khác b/ắt n/ạt, những sau đó, đều nữa.

"Ê, cái tên gì đó đi theo?" Lạc Phỉ tinh ranh liếc nhìn sau lưng rồi nhìn mặt "Chia rồi?"

......Đôi thật mong đừng nh.ạy cả.m vậy.

Tôi cúi hàng mi, "Ừ."

Thấy mặt ổn, bỏ đi vẻ bặm trợn, trầm giọng khuyên bảo ông cụ non: "Cậu trẻ, chia thì chia người sau tốt hơn."

Cuối thì lẩm bẩm nhỏ: "Loại đàn ông hắn, dẻo miệng lừa những cô bé cậu thôi."

Tôi nhận thấy luôn một sự th/ù địch rõ ràng Sầm.

Giống như... rau cải con rõ lai lịch cắn mất.

Tôi ngồi dậy từ ghế bành, Lạc Phỉ đẩy gọng kính, đại khái nói cho sau thôi miên.

Anh bút:

"Tôi làm hạn chế, tiềm thức cậu từ đoạn ức đó, nếu cưỡng đ/á/nh thức ức cậu, ngược dụng."

"Tôi kê một số th/uốc và áp dụng trị liệu hỗ trợ. Nếu cậu về thôn đi dạo, đâu cảnh vật tái cậu lại."

Anh nói lặp đi lặp nhắc một người, lẽ chính "anh Trúc Đàm" nói, người này chính điểm then chốt để phục ức tôi.

4

Mẹ Sầm sau giữa chúng đích thân làm người thuyết phục.

Tôi biết, lo lắng hợp gia chấm từ đây.

Mẹ Sầm tháo vòng ngọc dương chi trên cổ ngồi xuống cạnh nụ cười tươi:

"Niệm Nhất, mấy năm nay đã coi cháu người nhà, vòng này do nội Sầm tặng năm giờ tặng cho cháu."

Vừa nói vừa định đeo cho tôi.

Tôi hiểu ý bà, dù hoàn cảnh gia đình Lục Tuyên Di cũng so gia.

Tôi thấy, tránh tiếp tục c/ắt cây xanh, nụ cười trên mặt Sầm đông cứng: "Niệm Nhất?"

Tôi gọn gàng c/ắt đi một lá vàng úa, khí tĩnh lặng nỗi xoẹt nhọn lưỡi kéo.

"Dì, cháu thích người khác đã dùng, Sầm nói sao?"

Mặt Sầm lập tức gan lợn, nén cơn gi/ận, thu vòng.

"Niệm Nhất, dù năm đó Sầm cũng c/ứu cháu, cháu..."

"Mẹ!" chưa nói hết đã lời, Sầm ở hành lang, mặt khó coi.

Anh tới ra, tán thành: "Mẹ, về đi, đây giữa chúng con, đừng xen vào."

Tống Sầm dỗ dành đủ cuối cũng vẻ rời đi.

"Niệm Nhất, đừng trách anh, ấy cố ý."

Tôi đương nhiên tức gi/ận người liên quan.

Tôi màn máy tính bảng về Sầm, một bảng dữ liệu.

"Mấy năm nay vật liệu thị cung cấp đã tăng gần nhưng theo ánh bộ chất lượng trước. So ra, cả và chất lượng Tấn Khải cũng ưu hơn."

Tống Sầm nghe xong chút do dự: "Tống thị cung cấp theo trước."

Tôi gật đầu, màn hình, trả lời người tay.

"Niệm Nhất..."

Tôi ngẩng đầu, phát Sầm tại chỗ, bực bội hỏi: "Còn gì nữa?"

Tống Sầm nhìn điều quay người.

"Tống Sầm." lại.

Tống Sầm quay người, mắt ánh lên tia sáng, mím ch/ặt đôi môi khô.

Tôi váy trên làn nõn một hồng gai, gần suốt bắp chân.

"Tống Sầm, từ lâu rồi chúng đã n/ợ nần gì nhau, vết này chính minh chứng."

Anh nhưng ng/uồn gốc nó.

Tôi từng Sầm đỡ xe kiểm soát, lúc đó để phân kỳ thi, váy che bắp chân, nói trầy xước, bảo yên đi thi.

Chiếc váy đen che giấu tốt m/áu.

Tôi rõ nỗi đ/au xe cán ngã xuống nhưng rõ từng khâu khổ sở, th/uốc tê dụng tôi.

Suốt đó, dám mặc váy ngắn, gh/ê vết x/ấu trên chân mình.

Trong mắt Sầm thoáng nỗi đ/au, giọng khản "Xin lỗi."

Tôi lắc đầu, ngăn chân lên.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm