Ấm Áp Nhớ Thương

Chương 5

17/07/2025 06:47

“Trả thế hỏi.

Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, luồn kẽ tay rồi đan ch/ặt, giọng khàn khàn: “... đền ơn.”

Khoảnh khắc trái tim thình thịch, lòng chỉ hoang mang.

Sau thổi nến, mọi ước gì, ánh tràn ngập niềm vui, giơ tay nắm lên: “Không ước nữa, ước thành hiện thực rồi.”

...

Giờ đây biết, gọi là ân c/ứu mạng, chỉ là lời dối trá được dệt nên dụng x/ấu.

Chẳng trách c/ứu g/ãy dù tim nhói khôn nhưng đối diện Tống Sầm, luôn cảm thiếu vắng gì đó.

Hóa ra, c/ứu phải ấy.

9

Sáng hôm Lục Di trước tòa nhà ty chờ tôi.

Mắt cô quầng thâm nhẹ, vẻ kiêu ngạo hôm biến mất, bóng liền xông lên đường: “Giang Niệm chúng ta chuyện!”

“Thời gian của giá lắm, rảnh tán gẫu.” vượt cô rồi nhấn nút thang máy lên.

“Anh Tống Sầm chảy rất nhiều, cho ai gần, vết thương chưa xử lý, còn sốt cao, miệng lẩm bẩm tên em.” Cô cắn môi dưới, giọng r/un r/ẩy, “Em thể thăm không? Cứ thế này, nổi đâu.”

Tôi chọc: “Cô diễn trò gì đây? Thiếu chứng minh được tình nồng ch/áy của hai sao?”

Vì quay lưng với Lục Di, ánh h/ận trong cô.

“Phá nát sống chúng tôi, sao cô đây an vô sự?”

Tiểu Vu kêu lên: “Giang tổng cẩn thận!”

Một lực mạnh phía đẩy tới, mất đà ngã phía trước, mạnh góc tường. Sau cơn nhói, đi, mờ đỏ m/áu.

Trước mất thức, tiếng chân hỗn và giọng hốt của Tiểu Vu: xe cấp c/ứu mau! Bắt cô ta, đừng để chạy thoát!”

Đầu đ/au, tung.

Như rơi mây, những mảnh ức vụn vỡ lao tâm trí, khuôn mặt cầm nước lũ trẻ b/ắt n/ạt dần trùng khớp với gương mặt trên tấm ảnh bảng vinh danh.

Tôi rồi, chưa từng n/ạn xe.

Từ đầu cuối, c/ứu rỗi chỉ ấy.

Người vào, bất đắc dĩ đưa quê dưỡng bệ/nh, kỳ thực, để lòng mới.

Ông gửi cho một gia đình họ Mân thôn chăm sóc, họ là con xa đời nội tôi.

Bề tỏ tôi, nhưng lưng, nhận tiền tình của tôi, cho ăn no, thường bắt việc, đ/á/nh ch/ửi.

Chồng là tay rư/ợu, say xỉn là đ/á/nh vợ, cự nổi liền trút lên tôi, thể dạ.

Tôi đủ sức kết nh/ốt trong phòng tối, cho uống nước hay ăn cơm.

Chỉ lén thở.

Hôm theo mùi hương một sân nhỏ.

Chàng trai ngồi trên bậc đ/á, vật lộn với món kho tàu trong bát.

Bụng cào, biết tự lúc ngồi xổm trước mặt anh, dán miếng thịt.

Tôi lâu lắm rồi chưa được ăn thịt.

Về biết, tên rất hay: Trúc Đàm.

Tôi gi/ật bát anh, chẳng những mà còn nóng cơm cho ăn.

Anh bôi th/uốc lên tay tôi, giúp dạy cho một bài học.

Từ đó, sống của dễ hơn, ngày càng theo anh, mỗi đều món kho tàu thích, nhẫn khuyến mở miệng chuyện.

Anh bảo, thi đậu đại học, sẽ đưa rời Mân thôn, để ai b/ắt n/ạt nữa.

Tôi đầu cảm nhận, trái tim trong lồng thể nhanh và rực ch/áy thế.

10

Tôi vô tình phát hiện bí mật của Triệu.

Chú trở về, phá hết đạc trong nhà, liên Sau trút xong, lảo đảo cầm chai bỏ đi.

Tôi trong đống rơm gần nên thoát nạn.

Chú chưa một đàn lạ mặt nhà.

Một lát trong nhà vang lên âm thanh ta đỏ mặt, lẫn với ti/ếng r/ên rỉ khoái cảm đớn của Triệu.

Tôi hình, đông chạy nhưng chân tay lời.

Hình ảnh mẹ trong váy trắng nhuộm đỏ nhảy tòa nhà cao chiếu chiếu trong đầu.

Tôi ôm đầu, cổ họng nghẹn phát tiếng khò khè đuối.

Khi tỉnh táo cúi với ánh sâu thẳm.

Lòng lên sợ.

nhẹ má tôi, cười nhưng nụ cười tới mắt.

“Niệm lúc con gì?”

Sống lưng lạnh toát, gào lên: “Không, gì.”

Thím bắt đầu đối xử tốt với tôi, thể chuyện hôm chưa từng xảy ra.

Vài ngày một buổi trưa thường bao buổi trưa trở thành cơn á/c mộng bao lại.

Hôm trước, tặng Trúc Đàm một đĩa CD và hẹn hôm sau.

Đang hầm hầm đạp vào, giơ tay t/át mạnh mặt lệch đi.

“Con nhỏ ti/ệt, mày mách với Hỗ à? Hôm nay l/ột mày!”

giải thích, giơ chân đ/á mạnh mấy tôi.

Tôi kịp tránh, ngã soài, cổ họng trào lên vị tanh.

Người đàn ngăn lại: “Đừng đ/á/nh nữa, rồi biết tính sao?”

Hắn liếm môi, chút giấu “Bà trước, để dạy dỗ nó.”

Thím hiểu ý, liếc rồi đóng cửa: “Mau lên, đừng để phát hiện.”

Người đàn gần tôi, cởi quần.

Tôi chạy cửa, dùng hết sức cửa.

Áo x/é toạc trong lúc giằng co, lộ khí, chỉ biết khóc tuyệt vọng, đ/á đạp kẻ đ/è lên ng/ười.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm