Ái chà chà!
Tôi vội vàng cố gắng cuộc gọi, nhưng lập tức phát hiện màn hình đột nhiên đổi!
Người xuất hiện trên màn hình mặc áo tanktop đen, làn nâu khỏe khoắn, bắp ở vai lộ vẻ săn chắc, hút.
Chiếc cằm thon gọn cùng đường quyến rũ lộ dưới ánh đèn.
Anh nhẹ mái tóc đen ẩm giọt nước lăn dài từ xươ/ng đò/n chìm vào áo. qua màn hình, tôi vẫn cảm hơi ấm năng mãnh liệt tỏa từ anh.
Tôi đứng hình chỗ.
Anh dường như gì, hướng mắt về camera.
“Ừm?”
Giọng nói trầm ấm bên tai, kết hợp khung cảnh trước thật sự đỗi gợi cảm.
Tôi gắng gượng gom nhặt chút lý trí sót lại, nhấn nút máy khi tiến camera!
Căn im phăng phắc, tiếng tim đ/ập thình thịch.
Vừa đó... là ai vậy?!
“Có chuyện gì sao?”
Tin nhắn từ Chu hiện lên.
Tôi vội giải thích: “Lúc nãy lỡ bấm nhầm.”
Tiểu Chu đáp lại: “Tưởng em muốn gọi video.”
Đúng là tôi gọi điện thoại giọng thật, nhưng tình huống vừa sốc rồi!
Người thật sự là sao?
Mọi nghĩ trước tan biến, vấn vương ý nghĩ.
“…Tiểu dạo này g/ầy đi không?”
“Trước ư? Có lẽ vậy.” Giọng vẻ không mấy bận tâm, đột nhiên hỏi thế, tập xong chưa?”
“Chưa ạ.”
“Để làm giúp?”
“Ngại lắm!”
Tôi lập tức gửi qua.
Ba phút sau, hình tờ A4 viết đáp án được gửi đến.
Nét chứa mạnh mẽ, đẹp đẽ.
Tôi chống cằm bàn, không khỏi thán phục: Đàn ông như anh, chẳng nói gì khác, riêng chữ cùng trí thông minh đỉnh này đã đủ khiến xiêu lòng.
“Cảm ơn Chu!” Tôi gửi kèm ôm chân, tốt em quá!”
Anh nhẹ nhàng đáp: “Khó khăn lắm mới đuổi được gái, tất nhiên chiều chuộng. Để cô thích khác đ/á thì sao?”
???
Câu này kỳ kỳ vậy?
9
“Nhân tiện, chuyện ăn đã chọn thời gian địa điểm chưa?”
Nhìn dòng nhắn của tôi bỗng nghẹn lời, gõ xóa.
Phải nói đây?
Vật lộn lâu, tôi đáp: x/á/c đâu, bàn xong em báo anh.”
“Ừ.”
Anh luôn dễ tính như thế.
Tôi màn hình, cố giải nốt Hai mươi phút mới xong.
Trong khi tốn chưa đầy ba phút.
Ôi, khoảng giữa lớn thế?
Nhưng... Chu vẻ khác hình dung đầu của tôi.
Anh g/ầy đi nhiều, chắc đi tập rồi?
Có lắm, dù gì thích leo núi vận động mà.
Hơn giọng rất quen quen.
Cửa Trương bước vào, ngạc nhiên: “Tô Dụ em đỏ thế?”
Tôi lảng tránh: “Vậy Chắc do quá.”
Đêm thật, tôi trọc mãi không hình lúc video call hiện không ngừng.
Thiếp đi lúc hơn hai giờ sáng.
Hậu quả là sáng tập luyện, đầu óc tôi mơ màng.
Ánh nắng chói chang, tầm mờ dần.
Tôi gục xuống đất.
Ch*t rồi!
Mặt đ/ập đất đ/au lắm!
Tuyệt vọng dâng trào, nhưng đã kiểm soát.
Giây cuối trước khi ngất, tôi tiếng ai gọi khẩn thiết.
“Tiểu Tô!”
…
Tỉnh dậy trong tế.
Tôi mở mắt trần trắng lâu mới nhớ sự việc.
À, mình đi rồi…
“Em tỉnh à?!”
Y bước vào, thở “Hạ đường huyết cộng say nên Giờ thấy sao?”
Tôi đầu: ạ.”
Chị má luyện viên của em khắc thật! May em tới đây, nên bỏ qua vậy.”
Tôi sờ.
“Ai ạ?!”
10
“Huấn luyện viên Tinh đó!” Chị nháy “Nghe nói là ca trường bên. Lúc em ngất, sốt ruột lắm, cứ nán đợi em Nếu không tiếp tục hướng dẫn, chắc ở mãi thôi!”
Tôi há hốc, đờ đẫn nằm xuống giường.
Từ tập tới tế khá xa, Tinh tôi suốt quãng đường…
Bao nhiêu chứng kiến rồi?!
Chị đầu: “Em gan góc thật, yếu đuối vậy cố đựng.”
Tôi im lặng.
Lẽ nào nói nghĩ ngợi về trai nên ngủ?
X/ấu quá!
Tôi tưởng sự việc sẽ bị bàn tán, nhưng vẫn đ/á/nh giá thấp độ nổi tiếng của Tinh.
Ai lén tôi đăng diễn đàn, bình luận dồn dập.
“Ước được Tinh chúa thế kia!”
“Gh/en tị quá!”
“Trời ơi, Tinh đỉnh! Lúc Tô lao tới đỡ ngay, thẳng đi chẳng thở dốc!”
“Đúng là sinh viên xuất sắc, lực cự phách!”