Cũng giống như vậy, giọng điệu hững nhưng ẩn lửa đỏ.
Nhưng lần này, gi/ật tay thoát khỏi anh.
Đó lần sau bao nhiêu năm, thẳng anh.
Từng chữ từng lời hỏi:
"Rốt anh đang công gì?"
...
Không phải cách cảnh sát.
Cũng phải phận điệp viên cố ý tiếp anh.
Mà là... cô gái từng đem lòng yêu anh say đắm thiếu thời.
8
Không hiểu vì sao.
Mặt trời lặn từ lâu, nhưng ánh sáng vẫn chói chang đến nhức mắt.
Người đàn ông đứng trên bậc thềm cao bậc.
Tay túi quần, ánh lạnh lùng xuống.
"Hỏi điều đó sao?"
Ánh chiều tà rọi được anh, nơi ấy vẫn tối sầm s/ợ.
"Trước khi hỏi, em trả lời đi."
"Tại cố tình tiếp tôi?"
...
Hóa ra, anh luôn biết.
Biết mục đích của đơn thuần.
Tôi cúi mắt.
Mở miệng định nói, nhưng cùng vẫn lời.
Rồi cười khẩy từ phía trên.
"Xem ra, cả hai ta đều chẳng muốn thật lòng nhau."
...
Đó câu cùng anh nói đó.
Bước qua người tôi, khuất dần tối.
8
"Điều duy x/á/c định được, dính líu đến ông chủ sò/ng b/ạc đó."
"Đừng điệp viên nữa."
Trong phòng cho thuê, nói Hà Xươ/ng Húc ngồi diện.
Nơi này được coi "nhà" của tôi, cũng lạc các cảnh sát như Hà Xươ/ng Húc.
Người diện ấn ấn thái dương,
"Mục tiêu của chỉ Thương."
"Cậu đoán xem, tiền án như vị trí tổng giám đốc nào?"
"Hắn ta lớn đằng sau."
"Chúng muốn nhổ gốc lượng đó."
...
Tôi gật đầu:
"Ừ, được các anh vất vả rồi, cố nhé."
"Tôi muốn về vị trí của mình..."
Cổ tay bị ai đó ch/ặt.
Hà Xươ/ng Húc chăm chú:
"Trần cảnh như cô đang căng thẳng."
"Có thể nói cho biết, tại cô tránh đến vậy?"
...
Tại lại tránh Thương.
Mọi người bảo cự tuyệt anh.
Kỳ phải.
Tôi... từng bên anh.
9
Đến vẫn nhớ như in lần gặp hồi cấp ba.
Hôm ấy ngày hội văn nhưng trốn phòng học vắng Tây để vì thi trượt.
Lục đang ngủ trưa đó.
Anh bị đ/á/nh thức, ngồi vuốt tóc đẹp nhưng ánh đen kịt người anh trông rất khó ưa.
Bị phát hiện lén, chỉ muốn chuồn mất.
Đúng lúc ấy, hành lang vang bước chân.
Dãy nhà này thường vắng tanh, đám người đông đúc đến này hẳn lũ côn.
Tôi sợ hãi trốn đâu.
Bỗng tay ai kéo lòng.
Anh núp sau tủ lớp.
Đến vẫn nhớ mùi phòng thơm phức phảng phất.
Tưởng anh sẽ hôi mùi mồ hôi hay th/uốc lá, nhưng không, chỉ mùi phòng nhẹ vô cớ an tâm.
Không dám thở mạnh, dám ngước nhìn, ve hè bên tai.
Lũ con tuổi 17-18 đang thời lo/ạn nhất.
Chúng xem đủ thứ bị cấm chiếu.
Chẳng mấy hò reo của đám côn vang lên.
Trong phòng phát ra...
Những âm thanh hỗn tạp từ phim người lớn.
Chúng còn vặn âm lượng hết cỡ.
...
Tôi cố trung ve.
Nhưng này quá bối rối,
Vì phải trốn chung, hai người ép sát nhau.
Áo cotton mỏng manh ngăn được hơi ấm tỏa ra, mùi phòng như bong phòng lấp đầy khoang mũi.
Mồ hôi mùa hạ thấm áo nhau.
Không bao trôi qua.
Khi kết thúc, đám côn ồn ào rời đi.
Tôi cứng đờ, ti/ếng r/ên khẽ bên mới gi/ật mình bật dậy.
"Xin... lỗi, tôi..."
Không không.
Đầu trống rỗng, chẳng nghĩ được gì.
Anh vẫn nguyên chẳng thèm tôi.
Kỳ chỉ chú ý đến bên tai phải anh - đầy khuyên tai đúng kiểu hư.
Rốt bỏ chạy mất dép.
...
Đáng lẽ Tây đến nữa.
Nhưng hiểu lại thường xuyên tới.
Không mình ai, cũng chẳng rõ đợi điều gì.
Cho đến bước phòng học, thấy anh ngủ say trên bục giảng.
Bục giảng nhưng vẫn chật vật đỡ cao lớn, chân thả buông xuống đường cơ cuốn hút.
Anh ngủ say thật đấy, chẳng lo gì chuyện số sao?
M/a đưa lối, đưa tay định chạm tóc anh.
Bỗng cổ tay bị ch/ặt.
Tôi lọt đêm đen tựa mãnh thú lặng.
Cho đến khi anh thở dài.
"Hóa ra em."
...
Sau đó, chống cằm ngồi trên bục giảng trao đổi tôi.
Rồi thường đến đó học bài.
Khi bài tập, anh ngủ bên cạnh.
Lúc ấy vẫn mắc lũ côn đến rầy nữa, về sau mới chính đảng.
Có lần anh đ/á/nh đầy thương tích, còn m/ua th/uốc về bó cho anh.
"Sao thấy đ/á/nh chê bai,"