Cô ấy dường như đã biến thành một còn luôn dịu dàng với như nữa.
Nhưng nhắc tình hình thực tế, vẫn gật đầu.
Hôm th/ai, dậy sớm. Mẹ trạng cực kỳ phấn khích, bước oai vệ phía tôi.
Khi xếp hàng bên ngoài, ngồi trên ghế, nhìn những phụ qua khám:
"Cái bụng giống trai, bụng kia giống gái..."
Tôi nhíu mày: làm gì thế?"
Mẹ trợn mắt lên:
"Con đã hỏi còn gì, sao hỏi thứ hai? Có bầu đần ba năm đấy!"
"Cái gọi xem hình dáng bụng, thể đoán được mang hay gái."
Cái này...
Bà lộ vẻ đắc ý: "Nói biết, nhìn chuẩn lắm, chưa giờ cả!"
Tôi hỏi xem bụng mình thì thấy thế nào, c/ắt ngang: "Trình vào đi."
Mẹ dậy, ngẩng cao ưỡn ng/ực, bước vào liền bàn với sĩ:
"Bác sĩ, ông biết, dâu nhà buộc! sinh! thường!"
Từng chữ đanh đầy thế.
Bác đã quen với cảnh này, đẩy kính lên, bình tĩnh:
"Người nhà sang bên, việc chủ yếu chúng xem tình trạng phụ, hay đều tác dụng."
Câu làm giảm hứng khởi tôi.
Tôi mới hình to như trâu bà, ngồi xuống sĩ.
Bác lật xấp báo cáo tôi:
"Trình phải không? cáo thấy nhau đạo à, mang không?"
Tôi gi/ật mình, dứt khoát: "Chưa từng th/ai."
"Ồ, vậy thể chất tốt, mang gặp tình trạng có. cáo thấy còn thiếu nghỉ không?"
Hả? cần nghỉ Chưa giờ nghe Trình vậy!
Bác thấy ngơ ngác, lộ vẻ nghi hoặc:
"Bình không, hay vận động thấy khó chịu không?"
Tôi lắc gật đầu:
"Không thật sự khó chịu."
Đột nhiên, "bùm" một tiếng bàn dậy, chỉ vào m/ắng:
"Trình đĩ!"
Cái gì?!
Chuyện gì xảy ra?!
Tôi và đều tiếng hét làm choáng váng.
"Bệ/nh nhớ rồi! Người nhà hàng xóm cũ Thiết Trụ, cháu dâu ông chú họ bên ngoại này! Phải mới Nhà đó một đứa gái, thứ hai mang phải chính vì này!"
"Mày đồ qua tay, lừa mẹ!"
Tôi, cái, đm!
Tôi và Trình hồi cấp ba đã lớp, thi đỗ trường đại học, ngành học.
Chúng quen nhau đó.
Đến bây giờ, hầu như ngày nào như hình với bóng.
Nên Trình tuyệt đối thể từng qua với ai chứ đừng th/ai!
"Mày lút với khác lưng mẹ! Sảy hoang!"
"Tội nghiệp bỏ một vạn tám sính lễ về, phải nhà ch*t, biết hổ! Đồ tiện nhân!"
Đm!
"Mày bậy!!!"
Những tĩu quá khó nghe, một luồng nghẹn trong lồng ng/ực thoát được, tức thở gấp!
Sao như vậy, giữa chốn đông tình đội mũ xanh lên ruột!!!
Không mở cửa khám, ngoài hét lớn:
"Mọi phân giùm, phân giùm dâu nhà lút lưng tôi! Đúng đồ đàn ti tiện! Nhà thật gặp đại họa!!!"
Tôi lao lên kéo bà, đẩy mạnh ra, ngã vật xuống đất!
Bác thấy vậy, lập tức bảo đóng cửa, giam ở bên ngoài.
Rồi đỡ lên giường trong khám, vừa an ủi vừa tiến hành kiểm tra.
Tôi gắng hít thở sâu, trấn tĩnh bản thân, ngay đó liền cảm thấy khó chịu trong người.
"Bác sĩ... em... bụng..."
"Ra rồi, chuẩn nhập đi, chắc mấy ngày nữa sinh thôi!"
Cái gì!!!
7.
Ba ngày thời gian vẻ nhất gần đây.
Mẹ vụ hôm đó đã biến thèm để nữa.
Tôi thấy nhàn hạ, tự dạo căng tin uống.
Mỗi ngày một đùi gà to, ngon lành.
Lần theo, hiện nhau đạo bờ đã lên cao chút, giờ cổ tử cung 3cm, đạt tiêu chuẩn sinh thường, thể thử sinh thường.
Tôi chút do dự, bỏ qua lựa này.
Vớ Đương nhiên sinh thường!
Chưa thịt chẳng chưa thấy chạy? Trong phim phụ nữ kêu la thảm thiết thế nào!
Ngoài đời còn chịu nổi nhảy vậy sinh chắc ch*t được!
Tôi đâu!
Tôi thỏa thuận với ngày với Trình hôm đó cô ấy nhất bên cạnh tôi.
Chỉ là, tính bằng trời tính.
Một ngày hẹn đột nhiên vỡ ối!
Tôi! Sắp! Đẻ! Rồi!
Đau... thật sự đ/au... vùng eo bụng như xe tải cán qua cán lại, dây th/ần ki/nh nào đớn, toàn r/un r/ẩy, quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Tôi vừa rỉ vừa bẩm: "Bác đâu, em muốn em muốn mổ..."
Y đẩy giường sinh, đột nhiên một bàn chộp lấy cánh tôi.
Tôi tỉnh chuyển toàn mồ hôi, mở to mắt mới nhìn rõ—
Thì tôi!
"Bác sĩ, dâu mổ! Nó sinh thường, sinh thường!"
Tôi tối sầm mặt, suýt ngất đi.
C/ứu với!
Sao vào quan trọng này, ở đây!
Lúc này, Trình gọi điện đến:
"Em sợ trắc kịp đến, qua chăm sóc chị trước, em trên về đây."
Tôi thảm thiết vào điện thoại:
"Em sắp rồi! Mẹ muốn gi*t em, anh em mau!"
Mẹ đưa tách một máy.
Bà cười tủm tỉm: bé quá rồ, gì thế."
Cơn chuyển dạ ập đến.
Không kịp phản ứng, lập tức kéo vào sâu vô tận, chỉ muốn mức hôn mê xong.